Lê Nhật Linh trở tay không kịp, bị đứa bé trai tát cho một cái.
Sao bây giờ lại có nhiều đứa bé hư như vậy chứ?
Bởi vì cha mẹ không cho nó chơi điện thoại nên nó muốn cướp của người khác ư?
Bời vì mình không đưa điện thoại cho nó, đập trúng đầu thì lại trách mình à?
Đây là kiểu lý lẽ ngang ngược gì thế?
Lê Nhật Linh là người có lòng thương xót, nhưng lòng thương cũng có giới hạn thôi.
Cô rất thích các thiên sứ nhỏ, mà cô không có trách nhiệm phải chăm sóc một đứa bé hư tự làm tự chịu.
Cô nhặt điện thoại di động lên, lau bụi bẩn bám trên đó đi.
Lúc cô xoay người chuẩn bị đi, cha mẹ đứa bé hư kia mới xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng chắn trước mặt cô.
Nhìn tuổi đứa bé, xem ra người phụ nữ này chỉ ngoài ba mươi tuổi, nhưng ăn mặc lại rất quê mùa, trông như sắp bốn mươi vậy.
Giọng người phụ nữ rất lớn, nhìn cái là biết chị ta chính là loại người thường hay ra vào chợ rau cò kè mặc cả, nếu không mặc cả được thì chửi người ta: “Cô đi đứng cái kiểu gì thế? Không biết nhìn đưỡng à, lố đụng phải trẻ con thì cô có chịu được trách nhiệm không? Cô xem thường dân quê chúng tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, dù chúng tôi không có tiền, nhưng em trai của chúng tôi lại là nhân vật lớn đấy, cô không đắc tội được đâu!”
Nếu đã nói như vậy thì chắc chắn chị ta đã thấy con trai mình đến cướp điện thoại của cô rồi.
Con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665548/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.