Lê Nhật Linh không kịp ngăn cản, Lâm Quân lại cho Trần Hi Tuấn một đấm nữa.
Đống đồ mà Lâm Quân mang theo đều rơi vãi bên chân cô, cô vội vàng nhặt đồ lên.
Trần Hi Tuấn lau vết máu trên khóe miệng, so với Lâm Quân người thường luyện tập thân thể, cậu đánh trả rất yếu ớt. Cậu cảm thấy bản thân mình không thể đánh lại Lâm Quân, chỉ có thể lùi lại hai bước, hỏi anh: “Anh là ai? Tại sao lại đánh tôi.”
Lâm Quân không trả lời, chỉ kéo Lê Nhật Linh vào trong lòng, cầm bàn tay đeo nhấn lên, bày ra trước mặt Trần Hi Tuấn với biểu cảm vô cùng chiếm hữu.
Trần Hi Tuấn sững người một chút, mới hiểu: “Chị còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi, em còn nghĩ em vẫn còn cơ hội nữa chứ.”
Lê Nhật Linh không có tâm trạng đùa cợt, cau mày nhìn cậu ta: “Trần Hi Tuấn, cậu đừng nói linh tinh, mau đi đi.”
“Vậy còn chị thì sao?“ Tâm trạng người đàn ông này hình như rất kém.
“Chuyện giữa chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, không liên quan gì đến cậu.”
“Vậy được rồi.“ Trần Hi Tuấn đứng dậy từ dưới đất, phủi bụi tuyết trên người, giơ máy ảnh vẫy tay với cô: “Sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Bóng người trong máy ảnh lướt qua, trong nháy.
mắt, Lâm Quân có thể nhận ra đó chính là ảnh Lê Nhật Linh đang đứng trong tuyết.
Anh bước nhanh về phía trước, Trần Hi Tuấn không có phòng bị, máy ảnh lập tức bị anh cầm lấy.
Bên trong quả nhiên đều là ảnh của Lê Nhật Linh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665479/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.