Thế nhưng tài xế lại dùng lực đạp mạnh chân ga. 
Chiếc xe đột ngột xoay tròn, cơ thể của Nhật Linh theo quán tính ngã sang một bên. 
Sau đó cô nhận ra có điều gì đó không ổn: “Dừng xe, dừng xe!” 
Tên lái xe cười khẩy một tiếng, căn bản không nghe cô nói. 
Dừng xe? Cô hãy đợi cho đến khi đến nơi đi. 
Vừa rồi uống một ly rượu lớn như vậy, đầu óc Nhật Linh có chút choáng váng, thân thể cũng không còn chút sức lực, hiện tại căn bản cũng không thể làm được gì. 
Cô muốn lấy điện thoại di động ra cầu cứu nhưng tìm mãi vẫn không thấy. 
Chẳng lẽ vừa rồi đi uống rượu, bị ba người đó lấy mất? 
“Anh là ai? Anh muốn đưa tôi đi đâu?” 
Vừa quan sát động tác nhỏ của tài xế, cô vừa cố gắng mở cửa xe kêu cứu. 
Người tài xế chẳng thèm đếm xỉa đến hành động của cô: “Cô vẫn còn sức đề nói, xem ra thuốc vẫn chưa phát tác. Cô không cần mở cửa đâu, cửa này là cửa cố định. 
Không có sự chuẩn bị trước, làm sao chúng tôi dám bắt cóc cô, bà Lâm. “ 
Trong lòng Nhật Linh chợt chùng xuống: “Anh biết tôi sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì?” 
“Tiết kiệm sức lực đi, tôi muốn làm gì, lát nữa cô sẽ biết.” Tên tài xế cười man rợ: “Cũng không nhất thiết, đợi khi thuốc phát tác, cho dù cô có kiểm chế thì cũng chẳng biết trời nam đất bắc là gì nữa rồi. “ 
Ly rượu đó có thuố! 
c Nhật Linh xoa trán, hai mắt có chút mờ mịt. 
Xe taxi chạy tới cửa một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665432/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.