Cô dừng đũa lại: “Ừ” một tiếng, xem như là trả lời.
Lâm Quân cau chặt mày, sao đột nhiên lại thành điệu bộ này, mấy tháng này, rõ ràng cô đã thay đồi rất nhiều, vì sao thoắt cái quay lại tình trạng xa cách như ban đầu?
Dưới bàn, tay anh duỗi qua, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.
Cô muốn giằng ra, anh không cho, càng ghì chặt trên chân cô.
Biết trứng không thể chọi đá, cô cũng không đấu lại Lâm Quân, cô nhịn xuống từ bỏ làm loạn, tùy ý anh.
Anh giữ chặt tay cô, ngón tay vuốt vuốt đầu ngón tay cô: “Không nên tức giận, trước đây là tôi không tốt, không nên vừa nghe đến tên Hạ Huy Thành liền ghen tuông. Còn cô thư ký Lâm Thùy Ngọc xấu tính kia, tôi cũng đã đuổi đi rồi.”
Cô “Ừ” lấy lệ một tiếng.
Vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng ghê tởm. Có lẽ, lại là một loại thủ đoạn của anh dùng để có được sự tin tưởng của cô.
“Nhật Linh…”
Anh dựa sát vào, như muốn hôn cô.
Cô phản xạ có điều kiện quay đi, vừa nghĩ đến cảnh anh ở chung một chỗ với Lâm Thùy Ngọc, nghĩ đến trên người anh có mùi nước hoa nữ và dấu son đỏ, cô đã cảm thấy buồn nôn…
Anh dùng đôi tay đã ôm qua người phụ nữ khác chạm vào người cô, dùng cái miệng trăng hoa kia hôn cô, vậy mà cô đã thật sự ngu ngốc động lòng.
Cô rút tay ra, không nhịn được che miệng lại, nôn khan.
Động tác của Lâm Quân đông cứng.
Mắt bà Lâm sáng lên: “Nhật Linh, lúc nãy con ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665426/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.