“Nếu như không phải vì lo lắng cho mày, màynghĩ là mày có thể gả cho một người xuất sắc toàn diện, thiên chỉ kiêu tử như Lâm Quân sao hả?!” 
” Nói như vậy, đây là vì tốt cho con?” 
Lê Nhật Linh không cười nổi, càng không khóc nổi. 
Ông rõ ràng biết cô đã có người yêu, lại còn yêu tha thiết, thế mà cứ như vậy đầy cô lên giường của một người đàn ông xa lạ. 
Rốt cuộc là ba cô, người ba cô kính trọng vô sỉ tới mức độ nào, mới làm ra được loại (chuyện táng tận lương tâm với chính con mình như vậy? 
Suốt ba năm, cô oán trách số phậnquá sức bất công đối với mình, oán hận Lâm Quân ngựa đực chỉ thèm muốn thân thể mình, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, chính là ba đang thao túng hôn nhân của mình. 
“Ba, có lúc con thật sự hoài nghỉ, con rốt cuộc có phải con ruột của ba hay không?” 
“Mày còn dám cãi! Nếu mày không phải con gái tao, tao hà tất phải phí công lập kế hoạch công phu như vậy để cho mày thuận lợi gả vào nhà họ Lâm! Bao nhiêu người hau háu nhìn chằm chằm nhà họ Lâm, bao nhiêu đàn bà muốn dính chặt lên người chồng mày mày có biết không?” Lê Hải Thiêntức muốn nổ não, trợn mắt nhìn cô, “Lâm Quân bất luận là dáng người hay là gia thế, cũng không có chỗ nào chê được, mày ôm được một cây đại thụ như vậy, lại vẫn ngang bướng cho rằng mình bất hạnh, đúng làcó phúc mà không biết hưởng!” 
Từng lời nói như đá tảng không ngừng giáng xuống của ba, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665365/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.