Chương trước
Chương sau
Lúc này đây một giọng nói lại vang lên khiến tất cả mọi người đồng loạt quay qua nhìn hướng phát ra giọng nói.

- " Tôi là bằng chứng "

Trường với dáng vẻ có chút xơ xác, để ý kĩ thì trên người hắn có vài vết thương do đánh nhau để lại.

Trương Hồi, đúng chính hắn đã xuất hiện. Ninh Hạ Vũ nhìn thấy hắn xong liền không khỏi bất ngờ. Cứ nghĩ hắn sẽ bỏ trốn nhưng không ngờ lại đến đây. Cô ngẩn đầu lên nhìn về hướng phía trên thì nhìn thấy Lục Tử Ngạn và A Triết....chẳng lẽ nào....là anh ta đã giúp mình sao?

- Trương Hồi anh có giải thích gì về việc này không?

- Anh và cô Ninh là mối quan hệ gì?

- Anh thật sự bao nuôi cô ấy sao?

- Tại sao nhìn anh có vẻ hốc hác vậy?

- Anh bị đe dọa sao?

- " Tôi với Ninh Hạ Vũ không có quan hệ gì cả, tôi và cô ấy chưa hề gặp nhau. Bức ảnh chụp đấy là ghép...người đi với tôi là một cô gái khác, tôi cũng không đủ khả năng để bao nuôi cô ấy. Như mọi người nhìn thấy dáng vẻ của tôi hiện tại một món hàng hiệu trên người cũng không còn...tôi đã không còn gì. Lý do thân thể tôi bị nhiều vết máu như thế này là vì bọn đầu gấu...đến đòi nợ...người của cô Ninh đã kịp thời đến cứu tôi rồi đưa tôi đến đây. "

Ninh Hạ Vũ nghe mấy câu đầu thấy hợp lý và đung vì chính cô đã bảo anh ta nói như thế...nhưng khúc sau? Người của cô là ai cơ chứ gì mà cứu? Là Lục Tử Ngạn bắt hắn nói vậy sao?

Sau khi nhận đủ thông tin thì buổi họp báo cũng kết thúc.

Hậu Trường.



- " Trương Hồi, có phải anh định bỏ trốn và không muốn đến đây? " Ninh Hạ Vũ hỏi.

- " Đúng vậy...tôi thật sự không còn cách nào khác. Tên Mục Kiến Thụy đó đã gài bẫy tôi, hắn vu khống tôi tội ngủ với trẻ thành niên...tôi đã bị hắn lừa....hắn nói nếu buổi họp báo này tôi vắng mặt thì hắn sẽ bỏ qua cho tôi. Đúng lúc tôi đang trên đường ra sân bay thì hắn tiếp tục cử người đến muốn giết người diệt khẩu....là Lục Tử Ngạn đã cứu tôi, ngài ấy đưa bằng chứng khác chứng minh cô gái đó đã 20 tuổi không còn là trẻ thành niên nữa vậy nên tôi mới đến được đây " Trương Hồi giải thích cặn kẽ từ đầu đến cuối.

- " Được rồi, chị Tuyết đưa tiền cho hắn đi. Việc hôm nay coi như xong, kết thúc rồi! " Ninh Hạ Vũ mỉm cười rồi đứng dậy đem theo túi xách rời đi.

- " Em đi đâu vậy? Có cần chị đi theo không? " Ánh Tuyết lo lắng mà hỏi.

- " Không cần đâu, chị cũng về nghĩ ngơi đi"

_________

Ninh Hạ Vũ cô sau khi giải quyết được đống rắc rối thì lại đi kiếm Lục Tử Ngạn. Cô không rõ mình đi đâu cứ đi theo cảm tính đến công ty rồi đi ngang qua nhà hàng ngang qua các cửa tiệm, dừng lại mua vài loan bia vừa đi vừa uống có vẻ như giờ cô cũng đếch sợ bị chụp lại nữa rồi, đi lang thang mãi ngoài đường rồi cuối cùng điểm đích đến cũng dừng lại ở trước nhà của mình....chẳng muốn vào chút nào....vì khi mở ra cô lại chỉ còn một mình cô độc, cô ước nếu như mỗi khi về nhà cũng có người chờ đợi thì tốt biết mấy nhỉ? Sẽ hạnh phúc lắm, cô ngồi xuống bênh cửa mở nắp loan bia ra uống một ngụm rồi nhìn sang cửa nhà đối diện.

Đi đến nhấn chuông vài cái, cánh cửa cũng mở ra. Lục Tử Ngạn đã về nhà anh mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái với chiếc áo from rộng cùng chiếc quần thung đơn giản. Ninh Hạ Vũ nhẹ mỉm cười tiến tới rồi từ từ choàng tay ôm lấy anh.

- " Thích thật, ấm áp quá đi " Ninh Hạ Vũ ôm anh tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc hít lấy hít để mùi hương dịu nhẹ trên người của anh.

Lục Tử Ngạn mỉm cười đưa tay đáp lại cái ôm đó, tay vuốt nhẹ lưng một cách yêu chiều.

- " Hôm nay em vất vả rồi "

- " Cảm ơn anh " Ninh Hạ Vũ thì thầm nhỏ tiếng nói lời cảm ơn cũng chỉ đủ để Liên nghe thấy.

Ngay khoản khắc này đây cả hai đều cảm thấy không còn vách ngăn nào chắn giữa bọn họ, có thể đến gần nhau tiếp xúc nhau một cách dễ dàng không quang ngại điều gì. Lục Tử Ngạn nghĩ mình đã yêu cô gái này thêm rồi, tình cảm không phai nhòa mà nó càng ngày càng đậm sâu. Hôm nay cô đã tự chủ động lại gần Lục Tử Ngạn phải chăng là sự kích thích của chất cồn để lại hay cô đã dần thích người đàn ông này?



Sáng hôm sau.

Hôm nay là một ngày khá đẹp, bầu trời trong xanh mát mẻ đến lạ thường.

- Tin tức mới, vào tối ngày hôm qua nữ minh tinh Ninh Hạ Vũ và Trương Hồi tại họp báo đã giải thích rõ ràng.

* Phần bình luận.

+ biết ngay mà, chị Vũ của tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như thế đâu

+ Ninh Hạ Vũ, chị soái quá đi

+ Hạ Vũ của chúng ta đâu có thiếu tiền

+ Haha bọn antifan chắc tức lắm đây

+ Hả dạ quá đi

Lướt tin tức thì thấy dư luận đã có bước biến chuyển. Không còn nhiều lời miệt thị nữa mà thay vào đó là lời khen ngợi tán thưởng hâm mộ. Lần này không những xoay chuyển được tình thế mà số lượng fan cũng tăng lên rất nhiều.

- " Hạ Vũ, em lúc đấy sao không vạch trần Mộng Điệp và Mục Kiến Thụy? Em có bằng chứng rõ ràng mà? " Ánh Tuyết ánh mắt tò mò hỏi.

- " Mục Kiến Thụy, em cảm thấy ông ta rất không bình thường trước mắt thế lực ông ta cũng khá mạnh không thể tùy tiện động vào. Còn Mộng Điệp lần này em không nói là để dành cho lần tới, một lần vạch trần sự thật khiến cho cô ta không thể ngóc đầu lên nổi. Đương nhiên ngày đó cũng không xa " Ninh Hạ Vũ cười nham hiểm mà đáp.

- " Hiểm ghê, nhưng chị thích " Ánh Tuyết cười phì, tuy không biết kế hoạch của Ninh Hạ Vũ là gì nhưng cô vẫn tin tưởng vì cô gái này không hề tầm thường và cũng không dễ chọc chút nào, thử động vào xem là biết ngay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.