Vân Dực: "Cho em tiền tiêu vặt, hết thì nói anh"
Vân San định từ chối lại thôi: "Cảm ơn anh Ba, bảo giờ anh về?"
Bên kia nhanh chóng đáp lại: "Tuần sau anh về, nếu không có chuyện gì thì nghỉ ngơi sớm đi, anh có việc"
"Vâng, tạm biệt"
***
Hôm nay là thứ bảy, là ngày Tiêu Sở Hoành hẹn cô
6h30 sáng, cô thức dậy nằm trầm ngâm một lúc trên giường mắt nhìn trần nhà, cũng chẳng biết mấy giờ Tiêu Sở Hoành đến
Nghĩ vậy cô dậy, xỏ dép vào chân rồi khoan thai đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân
Một lúc sau, cô xuống tầng, vừa đến phòng khách, cô thấy ông nội Vân Viễn vừa đi du lịch về, liền nhào đến bên cạnh ông
"Ông nội!"
Vân Viễn đang thưởng trà, nghe thấy tiếng cháu gái yêu liền đặt trà xuống mà giang rộng vòng tay ôm lấy cô, gương mặt đã có dấu vết của thời gian, nhưng lại nhìn đẹp lão đến xao xuyến, ông cười lên làm lộ các nếp nhăn nhân hậu
"San San ngủ dậy rồi sao?"
"Cháu nhớ ông chết mất~" Vân San nũng nịu với ông, đây là hình ảnh hiếm hoi, chỉ khi ở trước mặt ông nội cô mới như vậy
"Được rồi, ông có đem quà về cho cháu đấy, lát nữa đến phòng ông xem có thích không?" Vân Viễn vẫn cưng chiều cô như ngày nào
Vân Viễn năm nay chừng bảy mươi tuổi, ông vẫn rất khoẻ, minh mẩn, việc nhà và công ty thường ngày đều có con trai và con dâu lo liệu nên ông cùng các bạn già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-giai-nhan/3616631/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.