Chương trước
Chương sau
Đàm Khưu trực tiếp ném Viên Nguyệt lên trên giường. Từng chiếc cúc áo của anh ta đã được gỡ ra từ khi nào.

Viên Nguyệt lúc này tái mét mặt, cô ngồi lùi về phía góc giường. Dùng chăn che đi phần ngực váy có phần đã bị kéo rơi xuống của mình " Anh.... Anh định làm gì"

Kéo phăng cái chăn Viên Nguyệt đang dùng để cố thủ kia, ném nó xuống dưới đất. Đàm Khưu vươn tay nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn của cô vợ mình " Phạt trẻ hư"

Cổ chân bị nắm đến đỏ hồng, Viên Nguyệt cố gắng dãy ra khỏi "Trẻ hư gì chứ"

Kéo mạnh tay để cô vợ nhỏ này tự lao vào lòng mình. Một vòng tay anh ta khoa chặt lấy eo nhỏ của cô " Là Tiểu Mật Mật, giờ còn biết nói dối nữa chứ, thật hư"

Vừa nói, Đàm Khưu vừa mơn trớn vào những điểm mẫn cảm của Viên Nguyệt, làm cho cô phải bất giác phát ra vài âm thanh nỉ non yêu kiều. Khuôn mặt Viên Nguyệt lúc này đã đỏ ửng hết lên rồi " Không.... không được"

Lời nói với biểu hiện lúc này của Viên Nguyệt thật khác. Cơ thể cô như đang rất hợp tác với từng hành động của

Đàm Khưu, anh ta cười nhếch mép cười, tay gạt dây váy của Viên Nguyệt xuống khỏi vai, làm khung cảnh đồi núi được bầy ra trước mắt " Không được gì? Cũng rất thuận theo"

Sống chết lắc đầu, cô cố dãy ra khỏi vòng tay của tên đang nổi máu thú tính kia. Cô muốn phản kháng lại nhưng cơ thể cô lúc này không nghe lời nữa rồi. Theo từng đường tay Đàm Khưu mơn trớn, cơ thể cô đều hưởng ứng theo " Um... Thả... thả .. em ra"

"Nào, Mật Mật ngoan. Nhanh thôi mà" Giờ lời nói của Viên Nguyệt lúc này chỉ như rót thêm dầu vào lửa. Chiếc váy mặc trên người cô đã bị anh ta cởi phăng ra, thảm thương nằm dưới sàn lạnh. Đêm nay đối với Viên Nguyệt chắc sẽ kéo dài như không bao giờ kết thúc.

Căn phòng phủ ánh đèn mờ làm cho không khí càng trở nên ám muội hơn, từng tiếng thở dốc hoà cùng với âm thanh ân ái hoà vào nhau làm ai nấy nghe đều phải đỏ mặt. Hai người quấn lấy nhau không biết qua bao nhiêu thời gian chỉ biết lúc này đã có một cuộc cá cược diễn ra trong nhóm chat của mấy nhà với nhau.

Tần Tử Huyên: Mở cược thôi, tôi thấy đêm nay Viên Nguyệt khó sống rồi.

Đàm Tinh: Chuyện gì vậy chị Huyên Huyên



Viên Tang: Lại cược chuyện đó, lần trước tôi đã mất trắng rồi

Tần Tử Huyên trả lời Đàm Tinh: Là Viên Nguyệt sẽ chịu nổi mấy trận đêm nay.

Giang Thiếu Tuân: Lại trò này

Đàm Tinh trả lời Viên Tang: Anh cũng từng cược sau lưng em?

Đàm Tinh trả lời Tần Tử Huyên: Chuyện này không phải xấu hổ quá chứ?

Tần Tử Huyên: Không có gì đâu, vợ chồng nhà đấy quen rồi, lát nữa chắc cả chú út cô tham gia nữa đó

Viên Tang trả lời Đàm Tinh: Lúc đó chưa lấy em mà, bây giờ anh đâu dám.

Đôi vợ chồng trẻ dù đang ở chung một chỗ nhưng vẫn phải nhắn tin mới chịu, đúng thật là. Theo diễn biến thì chắc đâu không phải lần đầu diễn ra trận cá cược như thế này. Giang Thiếu Tuân trực tiếp đưa ra mức cược.

Giang Thiếu Tuân: Lần trước 4 trận thua, lần này lên 6

Đàm Tinh không tin được, như vậy không phải quá sức rồi sao? Ông chú của cô cũng trâu quá đấy.

Viên Tang: Số phong thủỷ vẫn giữ, 5 trận.

Tần Tử Huyên: Các người dễ đoán quá đấy, tôi lên một số, 7 trận.



Vợ chồng nhà Viên Tang theo một số còn nhà Tần Tử Huyên lại chơi tách lẻ. Bây giờ chỉ đợi tới sáng hôm sau xem ai có thể hốt bạc thôi.

Phải đến quá trưa ngày hôm sau, Viên Nguyệt mới tỉnh dậy. Cả người cô đau ê ẩm, không tài nào xuống được giường. Cũng may tối qua Đàm Khưu còn tình người vệ sinh cá nhân cho cô sau khi xong chuyện.

Không thấy Đàm Khưu ở đâu chắc anh ta tới công ty rồi, cũng phải bái phục. Tối hôm qua như kiểu quỷ dục nhập vậy, làm cô tới mê rồi tỉnh. Tới bây giờ muốn rời giường cũng khó.

Chợt cánh cửa phòng được mở ra, người xuất hiện là một người phụ nữ tầm tuổi trung niên xuất hiện. Viên Nguyệt mới gượng người ngồi dậy, tay phải đỡ lấy cái eo đau nhức của mình, cố mỉm cười " Thím Trương, sao thím lại ở đây?"

Thím Trương này là người giúp việc lúc trước Đàm Khưu thuê về để phụ cô chăm Cố Cố, nhưng được một thời gian thì Viên Nguyệt muốn tự lo nên không cần tới bà nữa, nên bây chỉ khi nào cần thì mới gọi tới " Là Đàm nhị thiếu gọi tôi tới, nói tôi qua nấu đồ ăn trưa cho cô, còn đặc biệt nhắc nếu cô chưa dậy thì không làm phiền"

Viên Nguyệt khẽ gật đầu, giờ cô có xuống giường được đâu mà còn sức ra phòng ăn. Hai chân lúc này vẫn còn muốn nhũn ra " Nếu vậy phiền thím mang giúp tôi vào đây được không?"

Khẽ gật đầu, việc này bà cũng đã được nhắc trước rồi " Dạ được, Đàm nhị thiếu cũng nhắc tôi trước việc này rồi.

Cô đợi một chút, tôi sẽ mang vào ngay"

Đến việc này cũng nhắc trước, không phải quá cẩn thận rồi chứ. Thím Trương bưng một chiếc bàn nhỏ có đặt thức ăn bên trên vào cho cô, cẩn thận đặt lên giường "Có gì cứ gọi tôi nhé"

Cúi đầu cảm ơn với người đối diện, Viên Nguyệt như nhớ ra gì đó " Thím Trương, phiền thím lấy hộ tôi lọ thuốc trong ngăn kéo kia"

Chính là cô nhờ bà lấy hộ lọ thuốc mà cô vẫn đang nghĩ là thuốc tránh thai ấy cho mình. Thím Trương theo chỉ dẫn mà lấy tới cho cô " Của cô đây"

Viên Nguyệt lấy ra một viên uống rồi nhờ thím Trương cất lại chỗ cũ hộ mình. Cô vẫn đâu biết lọ thuốc ấy đã bị lão chồng yêu quý của mình động tay động chân rồi chứ.

Sau khi dùng bữa xong, thím Trương chỉ nán lại dọn dẹp bát đũa và làm vài việc linh tinh trong nhà rồi cũng rời khỏi. Viên Nguyệt không còn chuyện gì lại lăn ra ngủ để dưỡng lại sức và thầm cầu mong tối nay cô được yên ổn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.