Viên Nguyệt dạo này bị công việc đè cho không ngóc nổi cả đầu lên. Từ lúc Đàm Tinh qua nhà cô ở chưa lúc nào thực sự chơi với cô nhóc cả. Tính ra nhận trông nom cô gái này cũng có lợi, giúp được cho cô rất nhiều việc khi tay không tiện để làm, không có Đàm Tinh không biết Viên Nguyệt lúc này thành bộ dạng tàn tạ nào nữa.
Hôm nay là cuối tuần rồi, tay Viên Nguyệt cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều. Trời hôm nay rất đẹp, hợp để đi ra ngoài hít thở không khí. Viên Nguyệt cũng cần đi chơi cho khuây khỏa đầu óc, chứ cứ xuốt ngày bầu bạn với tài liệu chắc có ngày cô tẩu hỏa nhập ma mất.
Viên Nguyệt ở nhà mặc quần áo khá đơn giản, chỉ quần xuông áo phông, mái tóc dài của cô buộc cao lên chỉ khác là có thêm cặp kính trên khuôn mặt của cô. Giọng kính kim loại sáng nên không thể phong ấn được nhan sắc của cô, mà còn lại đem đến cho người nhìn một dáng vẻ mới của Viên Nguyệt.
Vươn vai một cái, Viên Nguyệt rời khỏi bàn làm việc đi ra phòng khách, ngó qua ngó lại không thấy Đàm Tinh đâu.
“ Đàm Tinh, Đàm Tinh em ra ngoài rồi à?”
Nếu Đàm Tinh ra ngoài rồi thì thật đáng tiếc, cô sẽ phải tự đi dạo một mình. Thử việc một tháng mà cô đã nghỉ gần hết tháng luôn rồi, trách sao được, tay cô như này tới công ty cũng chỉ ngồi nhìn mọi người, ở nhà yên tĩnh cô còn có thể dùng giọng nói để nhập tài liệu. Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em/3055050/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.