Trên hành lang từ phòng họp trở về phòng Viên Nguyệt, cách một đoạn lại có một biển cảnh báo trơn trượt. Viên Nguyệt còn đang mải nhìn điện thoại nhắn tin cho Tần Tử Huyên và Viên Tang ở nhà, không khi hai người này dậy khôg thấy cô ở đâu lại nhốn nháo đi tìm. Chăm chú đến mức phía sau cô có người cũng không biết.
Rồi cũng vì mải chăm chú vào điện thoại, vừa bước tới chỗ sàn chưa khô. Viên Nguyệt liền bị trượt chân, cả người cô như mất tự chủ, mắt cô nhắm tịt lại, hai tay theo quán tính ôm lấy bụng. Trong đâu nghĩ quả này xong rồi nhưng không, có ai đó đã đỡ được cô. Thấy ổn ổn rồi, Viên Nguyệt mới hé mở mắt ra. Vừa quay ra sau để xem ai đỡ mình, Viên Nguyệt như chết đứng. Sao lại là anh ta chứ, vội rời khỏi vòng tay đang đỡ mình kia “ Cảm ơn Đàm tổng. Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”
Đàm Khưu làm gì để cô đi dễ dàng như vậy chứ, thấy hành lang phía trước còn bóng loáng như vậy, chứng tỏ là rất trơn và với tính của Viên Nguyệt không ngã thêm lần nữa là hơi phí. Đàm Khưu tiến lại, rứt khoát bế Viên Nguyệt lên. Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng, cũng tránh đụng vào phần bụng của cô. Bế Viên Nguyệt vào trong phòng làm việc riêng của cô, đặt ngồi lên ghế Sofa “ Tội nghiệp cho đứa bé trong bụng em, suýt thì bị mẹ nó hại”
Viên Nguyệt xích người ngồi xa Đàm Khưu cả mét, mỗi người một đầu ghế Sofa “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em/3055004/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.