Trên hành lang từ phòng họp trở về phòng Viên Nguyệt, cách một đoạn lại có một biển cảnh báo trơn trượt. Viên Nguyệt còn đang mải nhìn điện thoại nhắn tin cho Tần Tử Huyên và Viên Tang ở nhà, không khi hai người này dậy khôg thấy cô ở đâu lại nhốn nháo đi tìm. Chăm chú đến mức phía sau cô có người cũng không biết.
Rồi cũng vì mải chăm chú vào điện thoại, vừa bước tới chỗ sàn chưa khô. Viên Nguyệt liền bị trượt chân, cả người cô như mất tự chủ, mắt cô nhắm tịt lại, hai tay theo quán tính ôm lấy bụng. Trong đâu nghĩ quả này xong rồi nhưng không, có ai đó đã đỡ được cô. Thấy ổn ổn rồi, Viên Nguyệt mới hé mở mắt ra. Vừa quay ra sau để xem ai đỡ mình, Viên Nguyệt như chết đứng. Sao lại là anh ta chứ, vội rời khỏi vòng tay đang đỡ mình kia “ Cảm ơn Đàm tổng. Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”
Đàm Khưu làm gì để cô đi dễ dàng như vậy chứ, thấy hành lang phía trước còn bóng loáng như vậy, chứng tỏ là rất trơn và với tính của Viên Nguyệt không ngã thêm lần nữa là hơi phí. Đàm Khưu tiến lại, rứt khoát bế Viên Nguyệt lên. Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng, cũng tránh đụng vào phần bụng của cô. Bế Viên Nguyệt vào trong phòng làm việc riêng của cô, đặt ngồi lên ghế Sofa “ Tội nghiệp cho đứa bé trong bụng em, suýt thì bị mẹ nó hại”
Viên Nguyệt xích người ngồi xa Đàm Khưu cả mét, mỗi người một đầu ghế Sofa “ Như vậy cũng không liên quan đến anh”
Người kia càng lùi thì Đàm Khưu càng tiến tới, dần áp sát cô vào thành ghế, nâng cái cằm nhỏ của cô lên “ Viên Nguyệt, em mang thai con của ai?”
Viên Nguyệt bất giác đưa tay chắn phần bùng, anh ta hỏi như vậy, cô đâu có ngốc mà nói chứ “ Tôi là hấp thụ linh khí trời đất mà có thai đấy”
Cũng tới á khẩu với cô gái này, như vậy mà em cũng có thể nói được à. Xoa xoa thái dương, Đàm Khưu nghiêm túc nhìn Viên Nguyệt “ Tôi không đùa với em, cái thai này là của ai?”
Lưng Viên Nguyệt bị ép đến đau mỏi rồi, cô nhăn mày, đẩy người Đàm Khưu ra khỏi người mình, đưa tay xoa xoa vùng lưng. “ Anh không biết phụ nữ mang thai rất dễ đau lưng à?”
Thấy giờ ép Viên Nguyệt, chắc chắn cô ấy sẽ không nói. Đàm Khưu vẫn phải xuống nước trước “ Đước mấy tháng rồi?”
“ 8 tháng “ Viên Nguyệt vừa xoa xoa bụng, vừa thản nhiên đáp
Đàm Khưu cũng bắt trước đặt tay mình lên bụng Viên Nguyệt, nhìn cô cười đầy ẩn ý “ Vậy sắp sinh rồi, tới lúc đó liền biết là của ai”
Viên Nguyệt gạt tay Đàm Khưu ra khỏi phần bụng của mình “ Của ai cũng không phải của anh”
Trước đến nay, xung quanh Viên Nguyệt có những mối quan hệ nào anh đều biết rõ, đứa bé trong bụng Viên Nguyệt tám chín phần là con của Đàm Khưu anh rồi, còn để xem Viên Nguyệt cứng đầu đến bao giờ thôi. Chỉnh lại quần áo, Đàm Khưu đứng dậy khỏi ghế, quay người bước ra cửa. Còn không quên dặn dò “ Nhớ cẩn thận, đừng để con tôi xảy ra chuyện gì”
Nghe câu nói này xong, Viên Nguyệt thoáng chốc giật mình, tự hỏi anh ta biết được gì rồi. Đàm Khưu vừa ra khỏi cửa thì Tần Tử Huyên đã xông vào. Hai người đó còn gặp nhau ở ngoài cửa, Tần Tử Huyên liếc Đàm Khưu một cái ròi mới nhanh chóng chạy lại ngồi cạnh Viên Nguyệt, lo lắng hỏi “ Viên Nguyệt, xảy ra chuyện gì rồi?”
Lấy cốc nước trên bàn uống lấy một ngụm, thỏ dài một hơi “ Đàm Khưu cố tình làm GM náo loạn một phen để mình ra mặt…. Hình như anh ta biết được gì rồi, lúc nãy trước khi ra khỏi đây còn nói đừng để con anh ta xảy ra chuyện gì”
Tần Tử Huyên thả người dựa vào ghế như sụp đổ “ Tiêu rồi, tiêu rồi. Cô chú mà biết vừa giao cậu cho mình đã xảy ra chuyện như vậy. Chắc giết mình mất “
Hơi cau mày, Viên Nguyệt đánh Tần Tử Huyên một cái “ Ba mẹ mình làm gì tới mức như vậy. Trước sau gì mình cũng phải xuất hiện thôi mà”
Quay người nhìn Viên Nguyệt, giờ thì tới đâu tính tới đó ‘ Giờ cậu định tính ra sao?”
” Chuyển về Khuynh Vân, ở đó tiện hơn. Lỡ có chuyện gì phát sinh cũng dễ ứng phó” Nói cho cùng lúc này về Khuynh Vân sẽ tiện hơn cả, mới 8 tháng nhưng sẽ không đoán trước được cô sẽ chuyển dạ lúc nào
Tần Tử Huyên sắp chưa load được vấn đề rồi “ Cậu chắc chứ? Đàm Khưu anh ta cũng ở đó”
Khẽ lắc đầu, nhìn ra phía cửa sổ “ Không, anh ta đang ở căn nhà bên cạnh nhà mình ở ngoại ô đó”
Lại thêm một thông tin nữa được tiếp thu, mà Đàm Khưu đến đó từ lúc nào vậy “ Thôi được, cậu cũng về Khuynh Vân trước, mình sẽ đem đồ qua cho cậu sau”
“ Thật xin lỗi mọi người, vì mẹ con mình mà phải vất vả nhiều rồi” Cảm thấy áy náy trong lòng, mẹ con cô đã liên luỵ rất nhiều người, kéo họ vào mớ rắc rối này.
Choàng tay ôm lấy vai của Viên Nguyệt, Tần Tử Huyên dựa cằm vào vai cô “ Ây da, có gì đâu chứ. Chỉ cần cậu sau này hậu tạ hậu hĩnh là được rồi”
“ Được, được. Sẽ dùng Giang Thiếu Tuân hậu tạ cho câu. Chịu chưa” Trong thời gian Viên Nguyệt ở Mỹ, nghe đâu tình của của Tần Tử Huyên và Giang Thiếu Tuân tiến triển khá tốt. Hình như Tần Tử Huyên còn đem Giang Thiếu Tuân về ra mắt luôn rồi
Tần Tử Huyên bị nói trúng tim đen, liền ngượng ngùng “ Mình mới không thèm. Mau, mình đưa cậu về”
Viên Nguyệt vịn vào tay ghế đứng dậy, bây giờ bụng lớn. Viên Nguyệt phải có gì đó vịn vào mới có thể đứng lên “ Thật là nặng quá đi”
Tần Tử Huyên nhìn bạn mình kệ nệ như vậy, không khỏi bật cười liền tới giúp cô. Chỉnh lại chiếc khăn quàng trên vai cho Viên Nguyệt, Tần Tử Huyển lại thở dài một cái. Không biết kiếp nạn của Viên Nguyệt đến bao giờ mới kết thúc đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]