Viên Nguyệt mang được Đàm Khưu lên phòng mình, xử lý băng bó xong xuôi. Còn đang định tống anh ta về thì đã mất hết cả liêm sỉ ngủ rất chi là ngon giấc trên giường của cô rồi. Biết trước anh ta kiếm lời như vậy, cô đã vụt thêm cho mấy roi nữa.
Thôi kệ anh ta đi, Viên Nguyệt phải đi xem tiểu Cố Cố của cô đã dậy chưa. Hai căn phòng cách nhau không quá xa để Viên Nguyệt có thể tiện qua lại. Vừa mở cửa phòng, Viên Nguyệt đã sợ hãi lùi dần ra sau. Trong phòng lúc này tối đen như mực, chiếc đèn ngủ nhỏ cô bật đã bị ai đó tắt mất rồi.
Rõ ràng sau khi ru Cô Cố ngủ, trước khi ra khỏi phòng cô đã để đèn ngủ sáng. Nhưng lúc này, căn phòng lại bị một màu đen bao chùm lấy, không có một tia sáng nào. Viên Nguyệt sợ bóng tối, cô sợ những thứ gì cô không thể nhìn thấy được trong màn đen đó, nó làm cô mất phương hướng. Nỗi ám ảnh khi bị nhốt ở trong căn phòng tối tăm, chật hẹp đó khi còn nhỏ đã ám ảnh cô tới tận bây giờ.
Tiếng khóc của đứa trẻ trong phòng vang lên, như làm Viên Nguyệt thêm nóng ruột, nhưng cô lại bị cản bước lại bởi bóng tối phía trong căn phòng. Không thể chịu được nữa, Viên Nguyệt ôm lấy tai mình ngồi xổm xuống. Nhịp thở cũng dần trở nên khó khăn.
Viên Nguyệt sắp đổ xuống rồi thì có ai đó lao tới đỡ lấy cô. Mọi người đang ở dưới nhà nghe tiếng khóc của đứa trẻ cũng vội chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em/3054984/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.