Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thủy tinh, từng hạt bụi li ti trong không khí đều nhuốm vẻ mờ ám kiều diễm…
Lâm Hi chăm chú nhìn cô thật lâu, đột nhiên cười khẽ một tiếng, chậm rãi giải thích: “Cũng mệt chất giọng ô nhiễm của Triển Bằng, hát ra thật sự rất rác rưởi, nếu tôi không ra tay cứu lại một chút, chỉ sợ 《 Giọt sương 》 của cô bị cậu ta làm hỏng.”
Hừ! Cô không tin!
Cuối cùng Lâm Hi bất đắc dĩ che mắt: “Cô đừng bày cái vẻ mặt không biết xấu hổ này ra, cô viết nhạc cho tôi, tôi có qua có lại, không cần cảm ơn đâu.”
Làm mà không nhận.
Chỉ có tên nhóc thối mới không biết xấu hổ!
“Tại sao cậu lại không cần bài hát tôi viết?”
Lý Huyền tức giận, lại có phần thất vọng, nghĩ đến hôm đó anh nói, một người làm âm nhạc, ngay cả điều cơ bản nhất là ca hát còn mất đi, có thể sáng tác ra một ca khúc làm rung động lòng người, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Thế nên, anh không thích 《 Mối tình đầu 》 mà cô viết à?
Dường như Lâm Hi cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, ấn đường nhíu lại, không tình nguyện mà giải thích: “Tuy cô không thể ca hát, nhưng trước mắt, trình độ của cô quả thật cao hơn những người khác, thế nên tôi chọn cô, còn vì sao tự dưng tôi lại đổi ca khúc biểu diễn, đơn giản là vì làm nổi bật mà thôi, cái tên họ Triển kia tôi đã nhịn cậu ta lâu lắm rồi.”
Vì làm nổi bật, thật vậy sao?
Không phải đâu…
Bản cải biên 《 Giọt sương 》 kia, rõ ràng đã phí rất nhiều tâm tư.
Cho nên, có phải anh đối với cô…
“Mẹ nó, mặc kệ cô suy nghĩ điều gì tôi cũng phải nói cho cô, không có chuyện đó đâu.” Lâm Hi lẩm bẩm một tiếng, mắt liếc ra ngoài cửa sổ: “Cô đừng nghĩ quá nhiều…”
“Tôi rất thích.” Cô đột nhiên nói.
“Gì cơ?”
Lý Huyền nhìn anh, nghiêm túc lặp lại: “Tôi nói, phần cải biên của cậu tôi rất thích.”
Lâm Hi nhìn cô từ xa, thật lâu sau, khóe miệng dường như cố gắng kìm nén không cong lên, khẽ khụ một tiếng: “Ca khúc 《 Mối tình đầu 》 mà cô viết, tôi định hát vào vòng thi sau
Lý Huyền gật đầu: “Có thể biểu diễn trong trận bốn người mạnh nhất, nếu dùng trong trận chung kết tranh giải quán quân không khỏi quá keo kiệt, tôi sẽ giúp cậu viết.”
“Tại sao cô dám khẳng định tôi có thể tiến vào trận chung kết, còn có thể giành được quán quân?” Lâm Hi ngồi trên ghế xoay một vòng, bâng quơ ngước mắt hỏi.
“Người tôi dẫn dắt không có khả năng ngay cả trình độ vào top bốn giành chức quán quân cũng không lấy được.” Lý Huyền vô cùng kiêu căng.
Khoé miệng Lâm Hi nhếch lên, sự tự tin này, rất hợp khẩu vị của anh.
“Từ giờ đến lúc chọn top bốn còn một tuần, giọng hát, sự tự tin, và kỹ năng của cậu đều có có thể phát triển cao hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ thực hiện huấn luyện chuyên nghiệp cho cậu.” Lý Huyền rút bút ra, nhanh chóng viết địa chỉ nhà xuống tờ danh thiếp của mình, đưa cho Lâm Hi: “8 giờ sáng hàng ngày, tôi ở nhà chờ cậu, không được đến muộn.”
Lâm Hi nhận lấy tấm danh thiếp, đột nhiên nở nụ cười.
Vẻ mặt Lý Huyền lập tức có chút mất tự nhiên: “Cậu cười cái gì?”
“Phụ nữ mời tôi đến nhà, thông thường chỉ muốn làm một việc.”
“……”
———-
Khi Lâm Hi nhận được cuộc điện thoại của Lê Thanh, anh vừa mới từ truyền thông Thịnh Ngu đi ra, đeo khẩu trang, ngồi trên một chiếc xe taxi.
“Bây giờ cậu cũng trở thành ngôi sao lớn rồi, tớ còn sợ cậu không đến đây.”
“Tôi là người có trách nhiệm với công việc mà.”
Trước đó, Lê Thanh mời anh đến tham gia party sinh nhật, trả tiền để anh hát cho cô ta một ca khúc mừng sinh nhật.
“Tớ nói này, cậu đừng biến cái này thành công việc làm ăn được không, coi như là tới ăn sinh nhật bạn bè, chỉ đơn giản đến đây mừng sinh nhật tớ không được à.” Giọng Lê Thanh ở đầu bên kia điện thoại mang theo chút hờn dỗi.
“Chỉ sợ chúng ta vẫn chưa quen biết đến mức đấy.” Lâm Hi lạnh nhạt trả lời.
“Haiz, cậu này…” Lê Thanh bĩu môi: “Thôi thôi, 8 giờ tối mai, ở khách sạn mùa xuân Paris, nhớ đến đúng giờ.”
“Ừ.”
Lê Thanh cúp điện thoại, ôm gối ngồi trên sô pha nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, có chút không cam lòng, gối ôm trong tay bị cô ta siết đến nhăn nhúm, nghĩ nghĩ, cầm điện thoại đi ra ngoài: “Anh Tường, tối hôm đó ở quán bar, anh nói với em loại rượu gì vừa uống một ngụm là say ý nhỉ? Anh có không?”
“Rượu *(1),có chứ, anh còn bỏ thêm rượu mạnh tự chế, khà khà khà, Lê đại tiểu thư lại muốn chỉnh ai hả?”
“Này, anh đừng hỏi nhiều, tối mai mang cho em một chút, đừng để ai biết đấy.”
“Được rồi!”
Buổi chiều, Lý Huyền nhận được tin nhắn của Lâm Hi: “9 giờ tối, tới cửa khách sạn mùa xuân Paris đón tôi nhé.”
“Lâm Hi bố nhà cậu! Tôi là giáo viên của cậu không phải tài xế!” Lý Huyền dùng sức nhấn xuống bàn phím gửi tin nhắn cho Lâm Hi.
Không lâu sau, điện thoại rung lên lần thứ hai: “Cô giáo Lý Huyền kính yêu, có thể phiền cô tối nay đến đây đón trò không, nếu 9 giờ trò còn chưa ra khỏi khách sạn, xin cô hãy tìm được trò, xin gửi, cúi chào. Vĩnh viễn yêu cô, học trò —— Lâm Hi.”
Giọng điệu âm dương kỳ quái, ngốc nghếch.
Tay Lý Huyền cầm điện thoại xoay xoay, cuối cùng đành phải gọi cho Lâm Hi, hỏi: “Tối nay cậu định làm gì?”
“À, đi ăn sinh nhật một nữ khách hàng, tôi phải hát cho cô ta một ca khúc.”
“……” Lý Huyền đỡ trán: “Rốt cuộc cậu thiếu tiền đến mức nào mà còn đi làm mấy loại việc tư này.”
“Nhiều tiền còn phòng thân.”
“9 giờ tối có chuyện gì hả? Vì sao muốn tôi tới tìm cậu?”
“Cái này à, tâm tư khách hàng có phần không trong sáng, đề phòng thôi.”
“……”
Toàn làm mấy việc lung tung, nghệ sĩ cô dẫn dắt trước đây chưa từng thấy ai có thể lăn lộn như vậy.
8 rưỡi tối, xe Lý Huyền đỗ trước cửa khách sạn mùa xuân Paris, bên trong vẫn rất náo nhiệt, nghe nói là thiên kim tổng giám đốc giải trí Thượng Thẩm tổ chức party sinh nhật.
Lý Huyền cầm điện thoại vuốt mu bàn tay, chán chường chờ Lâm Hi đi ra. Cô nhớ trước đây tìm kiếm tin tức, bố Lâm Hi là thương nhân bất động sản, sau này vì tìm con trai, chạy khắp trời nam biển bắc, tìm mà không được, chẳng gượng dậy nổi, sự nghiệp cũng đổ vỡ theo.
Sau khi cả hai vợ chồng khuất bóng, số tài sản này bị hai ông anh trai thừa kế phân chia, tiêu pha hầu như không còn gì, Lâm Hi quay về phải sống nhờ nhà bác…
Lý Huyền từng điều tra về anh, ba năm đại học anh vẫn luôn làm việc bên ngoài, một hai năm đầu, thậm chí còn phải ôm ghi-ta hát dưới ga tàu điện ngầm.
Có thể nói, cuộc sống của anh trong mấy năm nay vô cùng túng quẫn gian khổ, thế nên đối với hành vi không phù hợp này của anh, Lý Huyền cũng không chỉ trích nhiều, nhưng nếu tương lai thật sự ký hợp đồng với công ty, sau khi có danh tiếng, chuyện đi làm thêm, nhất định phải cẩn thận.
Chán chết mất, Lý Huyền mở Weibo, vừa lướt một chút đã nhìn thấy có fans phát video ngắn về Lâm Hi tối nay, anh đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn của khách sạn, chân thành hát một bản tình ca.
Anh khi hát, luôn thả hồn vào bài, cả người như hoàn toàn ngăn cách với không khí ồn ào xung quanh, đi vào một thế giới tốt đẹp khác, thế giới kia giao cho thần tính nào đó, khiến âm thanh của anh chạm đến được tiếng lòng mỗi khán giả.
Quá mê người…
Ai có thể không vì anh mà say đắm?
Bình luận dưới video đã nổ tung.
“Ôi! Bộ dáng Lâm Hi hát tình ca, quả thực quá mê người!”
“Tôi muốn ăn một que kem để bình tĩnh một chút!”
“Trái tim thiếu nữ đã nổ tung rồi!”
“Nổ bay.”
……
Khoé miệng Lý Huyền cong lên, sau đó download đoạn video kia xuống, lưu lại trong điện thoại.
Đã 9 giờ mười lăm phút, Lâm Hi vẫn chưa ra, Lý Huyền gọi cho anh vài cuộc điện thoại, không có người nhận, thoáng có chút bất an, xuống xe, lập tức đi về phía cổng lớn khách sạn, chưa kịp vào cửa, cô nhìn thấy hai người đàn ông đang đỡ một tên say rượu đi ngang qua cô.
Lý Huyền đi được vài bước, ấn đường chợt nhíu chặt, lập tức quay đầu lại, bóng dáng tên say rượu được đỡ ra kia rất quen thuộc, không phải là Lâm đại gia hay sao!
Bị chuốc say à? Đỉnh đầu Lý Huyền nổi lên một chuỗi dấu chấm hỏi…
Vậy mà thật sự xảy ra chuyện, mẹ nó! Anh là công chúa nhỏ hả?
Hai người đàn ông kia đỡ Lâm Hi, đưa anh đến một chiếc xe Mercedes-Benz Riese màu đen đỗ ven đường, cánh tay Lâm Hi lại dùng sức chống lên cửa xe, dường như không muốn đi vào, say khướt mà hét lớn: “Ông đây phải về nhà!”
Hai người đàn ông kia đè nặng xuống lưng anh, ấn mạnh anh vào trong xe, kết quả Lâm Hi lên cơn, sống chết không chịu đi vào, miệng gào thét: “Ông đây phải về nhà! Ông đây không muốn đi cùng mấy người! Các người đều là kẻ lừa đảo! Đều là bọn buôn người! Cút đi!”
Lăn lộn cả ngày, bất kể là ai cũng sẽ mất kiên nhẫn, hai người đàn ông kia cũng không phải đèn cạn dầu, dứt khoát đạp chân vào mông Lâm Hi, thủ đoạn rất thô bạo, trực tiếp đá Lâm Hi vào thùng xe.
Lời nói khi say của Lâm Hi làm tim Lý Huyền run rẩy theo, cô chạy bộ đến ô tô của mình, khởi động động cơ, lái xe chạy đến trước mặt chiếc Mercedes-Benz, chặn ngang lối đi của Mercedes-Benz.
“Này, làm gì vậy! Mau lái xe đi chứ!” Người đàn ông ngồi vị trí lái xe hô lên với Lý Huyền.
Lý Huyền đeo khẩu trang, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn anh ta, cao giọng nói: “Mấy người định đưa con trai tôi đi đâu vậy?”
“Cậu ta là con trai của bà?”
“Đúng vậy, tôi đến đón thằng bé.” Kỹ thuật diễn của Lý Huyền rất tốt: “Nếu không có chuyện gì, vậy làm phiền hai anh trai giúp tôi nâng thằng nhóc khốn nạn này ra, thật là… Tối rồi còn say đến mức này, về nhà tôi nhất định sẽ thu thập thằng nhóc cho tốt.”
Hai người đàn ông kia chỉ nhận tiền boa của Lê Thanh, giúp cô ta đưa tên say rượu này đến khách sạn đã được chỉ định, ai biết mẹ người ta lại tìm tới cửa, bọn họ không nghĩ ra được gì, vì thế gọi điện thoại cho Lê Thanh: “Lê tiểu thư, người cô vừa bảo chúng tôi đưa đi khách sạn, mẹ cậu ta tới, cô nói xem chúng tôi phải làm sao?”
Lý Huyền đã xuống xe, trực tiếp đi đến trước mặt chiếc Mercedes màu đen, cúi người, giật lấy điện thoại trong tay người đàn ông kia, giả giọng phụ nữ trung niên nói vào trong điện thoại: “Cô gái nhỏ, hơn nửa đêm rồi, cô định đưa thằng con say rượu của tôi đi đâu thế?”
“Bà… Bà thật sự là mẹ của Lâm Hi?” Lê Thanh ở đầu bên kia nửa tin nửa ngờ, cô ta không biết hoàn cảnh gia đình Lâm Hi.
“Cô nói vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi lấy giấy chứng sinh ra chứng minh cho cô à?”
“Dì à, dì… Dì đừng tức giận.” Giọng nói Lê Thanh có phần thấp thỏm, cô ta không muốn cứ thế mà đắc tội với mẹ chồng tương lai, vội vàng hạ giọng: “Cháu rất xin lỗi… Đêm nay Lâm Hi vui vẻ, uống quá nhiều, cháu đang định gọi người đưa cậu ấy về nhà cho gì đấy ạ! Dì đến đúng lúc, vậy cháu yên tâm rồi.”
Lý Huyền không chờ cô ta nói xong, dứt khoát cúp điện thoại, ném điện thoại cho người ngồi ghế lái, sau đó khoanh tay dựa vào xe của mình, lạnh lùng nhìn bọn họ, vô cùng khí thế, chưa đến một lát sau bọn họ đã nhận được tin nhắn của Lê Thanh, phân phó họ mau thả người ra.
Lâm Hi bị bọn họ nâng ra khỏi Mercedes, nhét vào trong xe Lý Huyền, mãi đến khi xe Lý Huyền được lái đi thật xa, một người đàn ông mới lẩm bẩm nói: “Mẹ cậu ta trông thật là trẻ!”
“Trong giới giải trí, có mấy ai nhìn mặt mà đoán ra được tuổi thật đâu, cậu xem Triệu Nhã Chi đấy, trong Xuân Vãn (2) đứng cùng với mấy cô gái trẻ, trông vô cùng trẻ trung xinh đẹp còn gì.”
“Nói cũng phải.”
Hết chương 18
(1): Nguyên gốc cũng để dấu *
(2): Xuân Vãn là tiết mục cuối năm chào đón năm mới bên TQ.
Lời editor: Haha, Huyền Huyền tự dưng mọc ra cậu con trai nhỏ Hi Hi, tớ cười chết mất ^^~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]