“Cậu muốn dọn đến khách sạn à?” Lý Huyền nhìn chỗ hành lý Lâm Hi đặt bên tường.
Lâm Hi đang ở trong phòng vệ sinh lấy nước vuốt lại mái tóc, rầu rĩ lên tiếng.
“Xe của tôi đỗ bên ngoài quán bar, cách đây rất gần, muốn tôi đưa cậu đi không?” Cô thờ ơ dựa vào cửa hỏi.
Lâm Hi nhấc khuôn mặt thon dài lên, nhìn Lý Huyền từ trên cao, Lý Huyền bị anh nhìn chằm chằm đến ớn lạnh cả người, xoay người đi: “Không cần thì thôi vậy.”
“Này.” Lâm Hi gọi cô lại từ phía sau: “Vậy cô chờ tôi một lát.”
Khoé miệng Lý Huyền hơi nhếch lên, cô đi ra ban công phơi nắng, mười lăm phút sau, cô quay trở lại phòng khách. Trong phòng vệ sinh, Lâm Hi còn đang vuốt ve tóc của mình, hôm qua nhà tạo mẫu tóc giúp anh cắt tóc, anh vừa chạm tay vào, mỗi sợi tóc như thoát khỏi sinh mệnh anh, căn bản không nghe anh sai bảo, khiến anh rất nóng lòng.
Lý Huyền khoanh tay, sa mạc lời nhìn anh: “Nhanh lên nào!” Cô còn phải đi làm đấy!
Lâm Hi không thèm quan tâm cô, dùng từ tí từng tí nước một vuốt tóc mái.
Lý Huyền trừng mắt, đi đến, lấy keo xịt tóc trên bồn rửa xịt vào tay mình, xoa xoa, không kiên nhẫn nói: “Cậu cúi đầu xuống.”
Lâm Hi nghi ngờ nhìn cô một cái, khẽ kêu lên, không tình nguyện mà khom lưng cúi đầu, vươn đầu đến trước ngực Lý Huyền, Lý Huyền duỗi tay vuốt lên mái tóc rối tung của anh, thật là ngốc, đến tóc của mình cũng không xử lý được, ngần ấy năm anh sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-sao-nho/146315/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.