Ngôn ngữ có thể có khoảng cách, nhưng âm nhạc lại không có, bất kể là cung thương ngũ âm của cổ nhân hay là khuông nhạc như nòng nọc của người nước ngoài, âm nhạc là thứ truyền tải tình cảm phổ biến nhất của nhân loại, chỉ cần chú tâm là có thể cảm nhận được.
Bỏ qua ca từ, chỉ cần nghe giọng hát của anh cũng đủ để mọi người chìm đắm say mê.
Toàn bộ phòng thu im lặng một hồi…
Triển Bằng hừ lạnh một tiếng, không thèm để bụng, đối với một người đã phải học tập âm nhạc chuyên nghiệp từ nhỏ mà nói, kiểu hát tùy ý của Lâm Hi, không hề có kỹ năng, căn bản là ngẫu hứng hát ra, không đáng giá nhắc tới.
Vài vị giám khảo gật đầu liên tục, tỏ vẻ khen ngợi khích lệ với Lâm Hi, Lâm Hi vẫn mang biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt như trước, gần như không thay đổi, bất kể là lời khen ngợi hay phê bình, anh cũng không thể hiện cảm xúc đặc biệt gì.
Nhưng đúng lúc này, Lý Huyền buông bút, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hi, nói: “Cậu vẫn chưa đủ tốt.”
???
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Mọi người ở đây đều nghe ra bài hát này của Lâm Hi đã lấn át toàn bộ ca khúc trước đó, thậm chí bao gồm cả 《 Giọt sương 》 của Triển Bằng, mà Lý Huyền lại nói, vẫn chưa đủ tốt?
Quả nhiên là kim bài chế tác, yêu cầu quá cao!
Trên mặt Triển Bằng lộ ra nụ cười tự đắc, quả nhiên, cô vẫn nghe ra được Lâm Hi cùng với mình căn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-sao-nho/146312/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.