"Huyền Huyền, anh sắp kết hôn ròi, mùng tám tháng sau, hy vọng em có thể tới tham dự hôn lễ của anh. ----- Thiệu Văn Tuyên"
Khi Lý Huyền nhận được tin nhắn này, cô đang ngồi trước piano biên soạn, tay đánh xuống phím đàn, trong miệng ngâm nga giai điệu, thỉnh thoảng ghi lại một đoạn giai điệu vừa mới lướt qua trong đầu.
Ánh mắt cô bâng quơ liếc qua màn hình điện thoại, không thèm để ý tới.
Nửa giờ sau, Thiệu Văn Tuyên gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông cắt ngang suy nghĩ của Lý Huyền, cô bực bội nhận điện thoại: "Tôi đang viết nhạc, lát nữa nói nhé."
"Huyền Học chờ một chút." Thiệu Văn Tuyên vội vàng gọi cô lại.
"Có việc gì không?"
"Có phải em... Rất đau khổ hay không?"
"......" Lý Huyền có chút sa mạc lời.
"Huyền Huyền, không phải giả vờ, anh biết em còn yêu anh mà."
"......"
"Em vừa rồi... Đã khóc à?"
Lý Huyền muốn ói.
"Thiệu Văn Tuyên, chúng ta đã chia tay." Lý Huyền không thể không nhấn mạnh lần thứ hai.
"Anh biết, nhưng... Chúng ta chia tay cũng là bất đắc dĩ mà! Nếu em đồng ý cuối năm nay kết hôn với anh, bây giờ em đã là vị hôn thê của anh rồi, Huyền Huyền, vì sao em không chịu thừa nhận, em không quên được anh, anh nhắn tin cho em, lâu như vậy cũng không chịu trả lời, chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng đau thương của em, tim anh cũng rất đau."
Đệch!
Lý Huyền xoa xoa trán, không thể không nhấn mạnh lần nữa: "Vừa rồi tôi thật sự đang viết nhạc."
"Vậy đó nhất định là một bản tình ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-sao-nho/146305/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.