Thiên Nhi nhìn phòng hiệu trưởng mà có chút mờ mịt. Chỉ là một căn phòng thôi mà, làm gì mà tạo ra cánh cửa to thế??? Cô ảo não nặng nề đẩy cửa ra, chiếc cửa đúng ra là rất nhẹ nhàng với cô, thế nhưng cô không hề muốn dùng sức. Dựa vào một chút lực yếu ớt để mở cửa.
**Két…**
- Chào thầy, em là Bùi Thiên Nhi – Cô nở nụ cười ngọt lịm, vén lại tóc mái của mình, có đôi chút lúng túng.
- Ừ! Em lại đây ngồi đi – Hiệu trưởng có đôi chút mù mịt, cô bé này rất dễ thương mà… Sao lại đi bắt nạt bạn khác?
Thiên Nhi nghe lời Hiệu trưởng tiến đến sofa ngồi, đôi mắt tò mò liếc xung quanh. Và cô nhận ra một điều, Hoàng Yến và Tú Cẩm đều ở đâu. Người thì cúi đầu dáng vẻ sợ sệt, người thì ân cần dỗ dành.
Hiệu trưởng thấy sự sợ hãi của cháu gái càng tin lời con bé nói là thật. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mả - Hiệu trưởng thầm cảm thán.
- Hử - Thiên Nhi nhướn mày, cô có làm gì đâu mà sao lại có dáng vẻ sợ sệt khi gặp cô vậy? Thật là…
- Khụ! – Hiệu trưởng ho một tiếng, nhằm lấy lại sự chú ý của Thiên Nhi
Cô nhíu mày, lười biếng quay sang nhìn Hiệu trưởng, ý hỏi: Có chuyện gì ạ?
Không vòng vo gì nhiều, ông nhanh chóng nói đúng vào chủ đề chính:
- Nghe nói em cậy mình mạnh mà bắt nạt bạn học?
- Nào có nha? – Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-la-nghe-cua-anh/2140024/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.