- Văn Nguyên!!! – Thiên Nhi vui mừng ôm chầm lấy Văn Nguyên, lâu rồi cô không gặp chú nha. Từ cái đợt cô mất một khoảng trí nhớ, mẹ đã cấm việc Văn Nguyên đến gặp cô nha.
Văn Nguyên nghe thấy lệnh cấm thì phát sợ, nổi khùng lên, nhất quyết không đồng ý, hứa hẹn có, van xin có, xin lỗi có, khóc lóc có… Nhưng không tài nào thay đổi được ý định sắt thép của mama đại nhân. Điều đấy khiến cho Thiên Nhi có chút buồn, nhưng cô chả biết làm cách nào khác ngoại trừ việc làm theo lời mẹ.
Văn Nguyên nhìn cô cháu gái mà mình yêu quý hết mực có chút nhớ nhung. Cười hiền xoa đầu Thiên Nhi nói:
- Đã bảo là không được gọi tên rồi, phải gọi là chú chứ! – Tuy là lời trách móc nhưng lại không hề có ngữ điệu của sự nghiêm túc chút nào.
- Vậy thì cháu càng gọi, Văn Nguyên! Văn Nguyên!....
- Thôi được rồi, dừng. Cháu muốn gọi thế nào cũng được – Văn Nguyên bất đắc dĩ nói
Thiên Nhi cười hì hì, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chiếc túi của Văn Nguyên. Khi xác định lấy mục tiêu, cô nhanh chóng vồ lấy. Thò tay vào túi đem ra một hộp quà được gói rất cẩn thận. Thiên Nhi nhẹ lắc, ngửi, lắng nghe, tò mò nhìn hộp quà, sau đó ánh mắt quái dị nhìn Văn Nguyên.
- Ôi, Văn Nguyên của Nhi cuối cùng cũng có bạn gái rồi à? Chú tặng quà gì đấy, nói cho cháu biết đi, có gì cháu tư vấn cho, nhỡ đâu không hợp với bạn gái chú thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-la-nghe-cua-anh/2140022/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.