Cuộc sống thật đúng là như thế, mặc kệ mày khổ sở đến mức nào, màycũng vì sinh tồn mà tiếp tục bận rộn làm việc, cho dù mày không tìnhnguyện cũng phải cúi cái đầu cao ngạo xuống.
Mệt mỏi cả một ngày, Mạnh Ảnh ăn chút gì đó bên ngoài, về đến nhà tắm rửa rồi lăn đi ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, điện thoại bắt đầu rung. Giấc ngủ của Mạnh Ảnh rất mơ màng, mới rung một tiếng, cô liền tỉnh dậy.
“A lô?”
“Ảnh nhi.”
Mạnh Ảnh trầm mặc, ban đêm quá yên tĩnh, cho nên ngay cả tiếng Trình Diệc Nhiên hô hấp đều có thể nghe rõ được.
“Ảnh nhi.” Trình Diệc Nhiên ở đầu dây bên kia cốchấp kêu tên cô, nếu như cô không trả lời anh, anh sẽ liên tục gọi chođến khi cô trả lời mới thôi.
“Khuya lắm rồi, mau ngủ đi.” Nói dứt lời, Mạnh Ảnh liền cúp điện thoại.
Vừa xoay người nằm xuống, điện thoại lại rung lên không ngừng.
“Ảnh nhi, anh bệnh rồi.” Thanh âm của Trình Diệc Nhiên trong điện thoại vô cùng mệt mỏi, Mạnh Ảnh vừa nhấc máy, anh liền đáng thương nói.
“Đi uống thuốc.” Mạnh Ảnh định lập tức ngắt máy, nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng mềm nhũn, giọng điệu có chút cứng nhắc nói.
“Anh không uống, anh muốn gặp em.” Giọng điệu của Trình Diệc Nhiên bắt đầu ngang ngược.
“Yêu có ăn được hay không.” Mạnh Ảnh nhớ tới thái độ của anh đối với cô vào ngày cô rời đi nhà họ Trình, liền có chút nổigiận, cái mềm lòng dễ dàng dâng lên vừa nãy lập tức biến mất. Ngày đókhông phải là rất lớn lối sao.
Mạnh Ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi/91191/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.