Hà Nhu Quân vén một góc rèm cửa sổ lên, nhìn xuống dưới lầu thấy mộtchiếc xe Bentley xa hoa màu đen dừng lại, hạ rèm cửa sổ, trong lòng bắtđầu đếm thầm.
Mới đếm tới 29, cửa phòng bệnh có động tĩnh.
Lão đại, tốc độ lão luyện của anh thực không ổn nha, nhưng nơi này là lầu năm a.
Nhìn thoáng qua cô gái đang nhắm mắt nằm nghỉ ngơi trên giường, Hà Nhu Quân cười nhẹ, nhanh chóng mở cửa.
“Lão đại.”
“Ừ.” Trình Diệc Nhiên qua loa đáp một tiếng, bước vài bước đi đến bên giường.
Hà Nhu Quân thấy thế lập tức chuồn mất, lúc này không lượn đi thì đợi tới khi nào?
Tự nhiên người nào đó rơi vào đau lòng không có tâm tư để ý chuyệnkhác, lúc anh chợt nhớ ra mới phát hiện Hà Quân Nhu đã biến mất rồi.
Mạnh Ảnh ngủ thật say, hô hấp đều đặn, chẳng hay biết người nào đóthấy trên trán cô thật ra chỉ là vết xước nhỏ, lại được băng bó kĩ quá,gần như không thể thở.
Trình Diệc Nhiên để áo khoác xuống, kéo ghế lại ngồi, chỉ nhìn cô,không làm gì cả. Một hồi lâu tinh thần mới tỉnh táo lại, nghĩ tới côkhông có ăn gì, bảo đầu bếp ở nhà làm cho cô mấy món bình thường côthích ăn để đem tới, đặt trong hộp giữ nhiệt.
Mạnh Ảnh ngủ khá bình yên, một giấc tỉnh lại đã là sáng sớm, vừa mớinghiên đầu liền thấy Trình Diệc Nhiên nằm sấp bên mép giường. Mái tócđen dày sáng lên dưới ánh nắng mặt trời, lông mi dày dài tạo nên vệtbóng mờ trên mặt, đôi môi đẹp áp trên chiếc chăn trở nên trắng bệch,ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi/91186/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.