Ban đêm toàn thân lạnh buốt, theo thói quen trước đây dựa về phía sau, lại bị lạnh buốt làm tỉnh ngủ.
Mạnh Ảnh trong bóng đêm cười cười tự giễu, cô đã rời khỏi nhà họTrình hơn nửa tháng , bên cạnh đâu còn người kia ân cần hỏi han, đâu còn lồng ngực ấm áp cho cô dựa?
Mở thảm điện, xoay người nằm xuống, từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu mặt mày của Trình Diệc Nhiên lại hiện lên rõ nét, điệu bộ anh nhíu mày, bộdáng anh buồn rầu, bộ dáng anh vui vẻ, cả dáng vẻ lúc anh động tình.Mạnh Ảnh lắc đầu, cố gắng muốn đem anh bỏ ra khỏi đầu óc mình, thế nhưng mỗi một vẻ mặt của anh vẫn rõ nét như vậy, Mạnh Ảnh cười khổ kéo chănche kín đầu của mình.
Những ngày qua, cô cố hết sức không quan tâm mọi việc giữa Trình thịcùng Dương thị, báo chí, ti vi tất cả cô đều không xem. Cô đang cố gắngổn định vị trí của công việc mới tìm được, hy vọng qua ba tháng mình cóthể trở thành nhân viên chính thức, hy vọng cô có thể làm được lâu dài.
Rời khỏi Trình Diệc Nhiên, cô chưa từng về nhà cũng không đi tìmDương Kỳ Ngôn. Cô không muốn lại cùng bọn họ có bất kỳ liên quan gì, côchỉ muốn làm chính mình trong những ngày tiếp theo, làm một người phụ nữ bình thường gọi là Mạnh Ảnh, trong cuộc sống không có phản bội không có hiểu lầm cũng không có nhiều cân nhắc thiệt hơn.
“Tiểu Mạnh, giúp tôi đem gửi mấy phần tài liệu này đi.”
“Tiểu Mạnh, phiền cô giúp tôi rót ly nước nhé.”
“Tiểu Mạnh…”
Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi/91184/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.