Chương trước
Chương sau
Lan Vy phát tiết xong liền bình tĩnh đi ra ngoài, nhưng cô không tụ họp với nhóm người Hiểu Anh mà rẽ vào một hướng khác.
Cô không nuốt trôi được cục tức này, càng không muốn để Phạm Quỳnh Chi và ba mình tiếp tục tác oai tác quái, cô nhất định phải giúp anh trai bảo vệ thân thể của mình, có như vậy mới xứng đáng với những hy sinh Hiểu Anh dành cho anh được.
Bởi vì hành động hiện tại của Lan Vy là bộc phát nên cô không báo với Hàn Thiên và Hiểu Anh, hại cả bọn lo lắng cho cô hồi lâu vì mãi không thấy cô ra ngoài.
Ở trên xe ô tô, Hàn Thiên liên tục nhìn điện thoại của mình, vừa nhìn vừa lẩm bẩm.
"Đi lâu như vậy, không phải lại bị ba mình bắt về nhà xem mắt rồi chứ?"
Hiểu Anh: "..."
Ngôn Cẩn: "..."
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Hiểu Anh dè dặt lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần lúng túng này.
"Để tôi vào xem thử nhé? Dù sao trong số chúng ta chỉ có tôi có độ nhận dạng thấp nhất mà thôi."
Hiểu Anh chưa từng đến Los Angeles, tin tức về cô cũng rất nhỏ giọt, Tuấn Nguyên hầu như không để cô lộ mặt trước truyền thông và mọi người quá nhiều để đảm bảo sự riêng tư và an toàn cho cô, cho nên cô trà trộn vào đó cũng sẽ không có ai biết.
Hàn Thiên nghe cô nói vậy liền cười khẩy.
"Hứa tiểu thư, chỉ e độ nhận dạng của cô còn cao hơn chúng tôi gấp mười lần đấy."
Phạm Quỳnh Chi coi cô như đối thủ một mất một còn cần loại bỏ, cho nên người đầu tiên cô ta đề phòng chắc chắn là cô chứ không phải bọn họ, có khi giờ này ảnh cô đã được gửi đến điện thoại của tất cả vệ sỹ đang bảo vệ ở đây rồi.
Độ nhận dạng thấp? Cô mơ đẹp lắm.
Hiểu Anh không ngờ đến chuyện này nên im lặng hồi lâu, sau đó cô mới ỉu xìu nói.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
Không tận mắt nhìn thấy anh vẫn ổn cô không tài nào yên tâm được, càng huống hồ bây giờ anh còn đang ở trong tay Phạm Quỳnh Chi nữa.
Dù sao cũng là tình địch của mình, ai mà yên tâm để anh ở đó cho được.
Hàn Thiên thấy cô vì lo lắng cho Tuấn Nguyên đến mất ăn mất ngủ liền nói.
"Cô không cần quá lo lắng như vậy, hiện tại chúng ta đã biết Tuấn Nguyên không sao rồi, đó cũng được coi là một tin tốt trong mấy ngày qua."
"Tôi biết."
Hiểu Anh đương nhiên biết điều đó, nhưng cô không tài nào bình tĩnh được, cuối cùng vẫn lấy lý do ra ngoài hít thở không khí trong lành để bảo Hàn Thiên thả mình đi.
Trên lý thuyết lẫn thực tế Hiểu Anh là vợ của Tuấn Nguyên nên coi như cô cũng chính là bà chủ của mình, nếu cô cố chấp muốn ra ngoài Hàn Thiên cũng không có quyền ngăn cản, vì vậy chỉ có thể để cô đi ra nhưng với điều kiện cô phải cho anh ta đi cùng. Hiểu Anh cũng hiểu tình hình hiện tại nên không phản đối, sau khi xuống xe cô liền quan sát xung quanh một lượt.
Đúng như lời Hàn Thiên nói, từ lúc cô xuống xe, có một vài người ở xung quanh bắt đầu yên lặng nhìn về phía bên này, đến khi cô mua xong cốc cà phê, phía đối diện cô đã xuất hiện thêm một dáng người mảnh mai, dù bị cô bắt gặp bản thân đang nhìn trộm mình nhưng cô ta lại không hề lúng túng, còn bình tĩnh bước về phía bên này.
"Hứa tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Hiểu Anh nhìn nụ cười nhạt trên môi Phạm Quỳnh Chi chỉ điềm nhiên hỏi lại.
"Không phải cô nên gọi tôi là thiếu phu nhân hoặc bà Trần à?"

Hàn Thiên vốn đang định đi lên chắn giữa hai người, nhưng nghe xong câu này liền lùi lại để mặc hai người kia tự nói chuyện với nhau, lúc thấy sắc mặt Phạm Quỳnh Chi cứng đờ, vẻ mặt của anh ta có chút châm biếm.
Phạm Quỳnh Chi bắt được khoảnh khắc ngắn ngủi kia trên vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thiên, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng chỉ trong chớp mắt cô đã khôi phục dáng vẻ ung dung tự tại, còn cố ý nhắc nhở cô.
"Hứa tiểu thư quên rồi sao? Cô và Tuấn Nguyên đã ly hôn từ ba năm trước rồi."
Hiểu Anh nghe vậy đột nhiên cười thật tươi.
"Ly hôn rồi vẫn có thể tái hôn, càng huống hồ chúng tôi vẫn chưa ly hôn với nhau. Ngược lại là cô đấy, cô giấu chồng tôi đi là có ý gì? Không lẽ cô cảm thấy cuộc sống của mình quá êm đềm nên muốn tìm chút kích thích từ chỗ tôi sao?"
Phạm Quỳnh Chi nghe vậy sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Anh và cô ta vẫn chưa ly hôn với nhau?!?
Sao có thể chứ?
Hiểu Anh không cho cô ta cơ hội giảm xóc, tiếp tục khoét sâu vào trái tim cô ta.
"Phạm tiểu thư, tôi không cần biết và cũng sẽ không quan tâm mối quan hệ trước đây của hai người, nhưng hiện tại Tuấn Nguyên và tôi là vợ chồng hợp pháp, còn cô chỉ là người ngoài mà thôi, tôi hy vọng cô nên biết đâu là điểm dừng, đừng để tôi phải coi thường cô."
Người ngoài?
Coi thường cô?
Phạm Quỳnh Chi nghe vậy liền sa sầm mặt.
Rõ ràng cô ta là người lớn lên từ nhỏ với Tuấn Nguyên, cũng là người hiểu anh nhất, thậm chí còn là người con gái đầu tiên được anh cho phép đứng bên cạnh mình, ai cũng nói bọn họ sinh ra là giành cho nhau, nếu không phải có sự xuất hiện của Hiểu Anh, hai người bọn cô sớm đã kết hôn rồi, đến lúc đó người bị coi là người ngoài, thậm chí là bị người khác coi thường là cô chứ không phải cô ta.
Nhưng dù Phạm Quỳnh Chi không cam tâm đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng thể nào xoá bỏ sự thật rằng hai người họ vẫn chưa hề ly hôn với nhau.
Chỉ riêng điều này thôi đã đủ khiến cô ta chịu thua rồi, nhưng cô ta vẫn không cam tâm, vì thế lại nói.
"Nếu Hứa tiểu thư và Tuấn Nguyên chưa ly hôn, tôi đương nhiên sẽ không xen vào mối quan hệ giữa hai người, chỉ là vì sao cô lại không đeo nhẫn vậy? Cả Tuấn Nguyên nữa? Hai người làm vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm đấy."
Hiểu Anh nhìn lên bàn tay trống trơn của mình, nhất thời cảm thấy đuối lý.
Ai bảo ngày trước anh muốn mua nhẫn cho cô lại bị cô từ chối phũ phàng chứ, đến giờ cô vẫn còn chưa quên ánh mắt tăm tối khi đó của anh đâu, thật sự rất dọa người.
Phạm Quỳnh Chi thấy cô không trả lời được, trong lòng liền cảm thấy cân bằng không ít, cô biết ngay quan hệ giữa hai người bọn họ không hề yên ả như những gì Hiểu Anh thể hiện mà.
Hàn Thiên nhìn vẻ mặt của hai người phụ nữ trước mặt xong đột nhiên tiến lên phía trước một bước chắn giữa cả hai người đồng thời thấp giọng cảnh cáo Phạm Quỳnh Chi.
"Cô Phạm, thay vì bây giờ cô ngồi đây châm ngòi ly gián hai người bọn họ, sao cô không về bảo vệ cho tốt Phạm gia của các người đi."
Nụ cười trên môi Quỳnh Chi vụt tắt, sắc mặt cô ta có chút khó coi nhìn người đàn ông trước mặt.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với Hứa tiểu thư mà thôi, đội trưởng Hàn có cần phản ứng thái quá vậy không?"
Hàn Thiên mặt không đổi sắc kéo Hiểu Anh ra phía sau mình, lạnh nhạt nói.
"Nói chuyện hay công kích tự cô hiểu rõ, còn nữa tôi hy vọng cô Phạm sớm biết điểm dừng mà trả lại Tuấn Nguyên cho chúng tôi, đừng để chúng tôi phải dùng cách khác để đòi lại người."
Cách khác đó là gì, tất cả mọi người đều hiểu, vẻ mặt Phạm Quỳnh Chi lúc này càng khó chịu hơn.

Cô ta vì biết bản thân không ngăn cản được Hàn Thiên nên mới bí mật đưa Tuấn Nguyên về, vốn định đưa anh trở về Phạm gia từ mấy ngày trước, kết quả thương tích trên người anh quá nghiêm trọng không thích hợp để di chuyển quá nhiều nếu không có thể dẫn tới nhiễm trùng máu, thậm chí là mất mạng nên mới kề cà ở đây đến bây giờ.
"Bà chủ, chúng ta đi thôi."
Hàn Thiên thấy cô ta không trả lời được liền đưa Hiểu Anh rời đi trước.
Sau khi cả hai rời đi không lâu, Phạm Quỳnh Chi cũng nhận được cuộc gọi từ vệ sỹ của mình, vẻ mặt của cô ta từ nghi hoặc trở nên sáng tỏ, sau đó bình tĩnh nói.
"Dù sao cũng là em gái của anh ấy, thả cô ta đi."
"Vâng."
Người kia nói xong liền cúp máy, Phạm Quỳnh Chi cũng cất điện thoại đi rồi nhìn về phương hướng Hiểu Anh vừa rời đi nở nụ cười xem thường.
Chỉ với chút ít đầu óc như vậy cũng muốn đấu với cô ta? Đúng là ngây thơ.
Phạm Quỳnh Chi cho rằng Hàn Thiên và Hiểu Anh tự mình ra quân là vì muốn đánh lạc hướng cô ta và vệ sỹ, khiến Lan Vy thành công đột nhập vào phòng bệnh của Tuấn Nguyên. Nhưng cô ta lại không ngờ đến sự thâm nhập của Lan Vy chỉ là ngoài ý muốn, kế hoạch thật sự của bọn họ là cài người của mình vào phòng hồi sức tích cực của anh cơ.
Kế hoạch này vốn đã được Ngôn Cẩn tiến hành từ trước rồi, có điều xung quanh có quá nhiều vệ sỹ ngầm khiến kế hoạch luôn thất bại từ bước đầu tiên, sàng lọc đợt này thì lại có đợt khác bổ sung, cho nên ban nãy Hiểu Anh mới quyết định lợi dụng "độ nhận dạng cao" của mình để tìm ra tất cả những người đó, từ đó thành công né tránh bọn họ để Ngôn Cẩn đưa người vào.
Mà nói tới chuyện này bọn họ lại phải cảm ơn Phạm Quỳnh Chi.
Trước đây bác sỹ vốn không để vệ sỹ đứng ngoài cửa phòng Tuấn Nguyên, nhưng khi cô ta phát hiện ra nhóm người Hàn Thiên đã tìm được anh liền e ngại bọn họ sẽ cướp người từ chỗ mình nên cưỡng ép đưa người vào đó trông chừng anh, tạo điều kiện để bọn cô có cơ hội lập ra kế hoạch đánh tráo hoàn hảo này, dù sao người ở bên trong đó đều đeo khẩu trang mặc đồ bảo hộ, chỉ cần không nói quá nhiều ai sẽ biết người đã bị đánh tráo chứ.
Ở trên xe, Hàn Thiên nhìn lại tin nhắn báo thành công ở trên màn hình rồi lại nhìn Hiểu Anh có chút sâu xa nói.
"Ba năm ở Mỹ cô rèn luyện tốt quá nhỉ."
Trước đó thấy cô ngoại trừ gây sự giỏi giống Lan Vy ra thì không còn tích sự gì khác, bây giờ lại như bông hồng có gai, nhìn thì đẹp nhưng lại không vô hại như vẻ bề ngoài, trong tình huống như vậy mà vẫn có thể nghĩ ra được kế sách hay như vậy, còn có thể khẳng định chắc chắn Phạm Quỳnh Chi sẽ mắc bẫy.
Quả nhiên hiểu nhau nhất không phải là bạn thân mà là kẻ thù của mình.
Hiểu Anh nghe anh ta nói vậy không đáp mà chỉ mỉm cười.
Đúng là ba năm ở Mỹ đã rèn luyện cô rất nhiều khiến cô gần như thay da đổi thịt, trở thành một con người mới.
Hàn Thiên thấy cô không đáp cũng không nói nữa mà nhìn ra ngoài cửa xe, bắt đầu tính giờ xem bao nhiêu lâu nữa Lan Vy sẽ bị người ta đuổi ra ngoài.
Mà nói đến Lan Vy lại càng trùng hợp.
Cô vốn định tìm Phạm Quỳnh Chi để dạy dỗ cô ta một trận, kết quả lại đụng phải người của cô ta khiến Quỳnh Chi hiểu lầm hai người Hàn Thiên và Hiểu Anh cố ý kéo dài thời gian để Lan Vy đi cứu Tuấn Nguyên nên lơ là chuyện khác.
Nhưng Lan Vy không biết điều đó, hiện cô còn đang ỉu xìu vì không chỉ gặp được anh trai mà còn bị vệ sỹ của chính ba mình tống cổ ra khỏi bệnh viện, lúc gặp Hiểu Anh cô càng áy náy hơn.
"Hiểu Anh, tớ xin lỗi vì không đưa anh hai về cho cậu được, nhưng cậu yên tâm, theo thông tin tớ tìm hiểu được, từ lúc bị đưa đến đây cho tới bây giờ anh hai không ở phòng cấp cứu thì cũng là ở phòng vô trùng, Phạm Quỳnh Chi căn bản không có cơ hội động vào anh ấy."
"Tớ biết mà."
Hiểu Anh rất phối hợp gật đầu.
Cô đương nhiên biết điều đó, cô còn biết bởi vì ảnh hưởng của vụ nổ mà nội tạng của anh bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng người của Phạm Quỳnh Chi lại chỉ sơ cứu vết thương bên ngoài cho anh rồi đưa thẳng đến Mỹ mới khiến tình hình của anh càng thêm nguy kịch, cấp cứu đến ngày thứ năm mà vẫn phải tiến hành lọc máu thường xuyên mới có thể cầm cự được đến bây giờ, bọn họ vì vậy mới cho người canh chừng trước đợi khi nào tình hình anh ổn định rồi mới quyết định đưa người đi.
Rõ ràng khi đó anh đã rất đau đớn, vậy mà vì để cô không lo lắng, anh vẫn kiên cường chống chọi đến cùng thậm chí còn trêu chọc cô để cô bớt căng thẳng, một người đàn ông tốt như vậy nếu cô còn vì sai lầm của người khác mà tiếp tục bỏ lỡ anh thì không phải quá đáng tiếc rồi sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.