Buổi chiều ông cụ Trần sợ Ngọc Nhi còn khó chịu vì chuyện ban sáng nên bảo Tuấn Nguyên nếu không có việc gì gấp thì dẫn cô đi dạo phố cho khuây khoả, ông nội vừa nói xong cô cháu gái đang ngồi bên cạnh liền hào hứng nói.
"Ông nội, cháu có thể đi cùng hai người Tuấn Nguyên luôn được không ạ? Dù sao cháu về đây đã lâu nhưng vẫn chưa có dịp đi dạo quanh thành phố này lần nào."
Ông cụ nhìn Trần Tuyết Lan, cô gái vừa lên tiếng, nét cười trên mặt hơi nhạt đi, dù ông không trả lời nhưng ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Trần Tuyết Lan làm như không hiểu, lại quay sang ôm lấy cánh tay Ngọc Nhi ngọt ngào nói.
"Em dâu, hôm qua nặng lời với em là lỗi của chị, hay lát đi mua đồ em thích món nào cứ nói với chị, chị mua cho coi như quà xin lỗi nhé?"
"Không cần đâu."
Mẹ của Tuyết Lan thấy vậy liền mở miệng nói đểu.
"Sao lại không cần? Hay cháu thật sự so đo chuyện ngày hôm qua nên mới không cho con bé đi cùng à?"
"Không phải."
Ngọc Nhi càng phủ nhận, bà mẹ của cô chị họ kia càng lấn tới, không ngừng nói cô nhỏ nhen ghi thù, nếu ai bênh cô họ liền lập tức giả vờ đáng thương giống như cô bắt nạt bọn họ vậy. Ngọc Nhi bị nói đến phiền, nhưng trên mặt cô vẫn là nụ cười bình thản.
"Nếu chị đã muốn đi như vậy thì đi cùng đi."
Đến lúc đó đừng có hối hận là được.
Trần Tuyết Lan đạt được ý đồ, lúc này cô ta mới vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi-2/1279175/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.