"Hiểu Anh, rốt cuộc em muốn thế nào?"
Suốt cả quãng đường về nhà Hiểu Anh đều bày ra vẻ mặt cự người ngàn dặm, lần nào Tuấn Nguyên quay sang cô cũng ép sát cả người vào hẳn thành xe làm anh muốn hung dữ với cô cũng không được, cho nên khi chiếc xe dừng lại tại Cẩm Viên, anh không cho cô xuống xe ngay mà giữ lại hỏi chuyện trước.
Hiểu Anh phát hiện cửa xe đã bị khóa lại liền biết nếu cô không nói rõ ràng anh sẽ không thả mình đi, vì vậy cô vô thức siết chặt dây an toàn, cánh môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng làm đáp án, anh thấy vậy liền nhẹ giọng an ủi cô.
"Em cũng không cần lo lắng như vậy, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng tuyệt đối không để em rời xa anh, để ba anh đạt được mục đích của mình."
"..."
Mặc kệ anh nói thế nào cô đều không đáp lời anh, vẻ mặt lúc này của cô cực kỳ lạnh lùng, dường như cô đang muốn che giấu cảm xúc thật sự của mình qua vẻ lạnh lùng đó. Tuấn Nguyên hơi cau mày gọi cô lần nữa.
"Hiểu Anh."
Lần này cô cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu cực kỳ gợi đòn.
"Em không cần biết, chừng nào Phạm Quỳnh Chi còn ở đây anh không được xuất hiện trước mặt em nữa."
Tuấn Nguyên nghe xong liền liếc cô một cái, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh như cũ nhưng cô không hiểu sao vẫn cảm thấy rét lạnh toàn thân.
"Anh nhìn em như thế làm gì? Em nói cho anh biết em..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi-2/1279152/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.