Buổi tối lúc Tuấn Nguyên trở về, Hiểu Anh vẫn như không có gì mà đến đón lấy áo khoác trong tay anh, nhưng anh lại không muốn cô giữ khúc mắc lại trong lòng, vì vậy sau khi ăn cơm xong liền giữ cô lại nói chuyện.
"Hôm nay em và thư ký Phạm gặp nhau sao?"
Hiểu Anh nghe xong liền ngạc nhiên nhìn anh.
"Sao anh biết vậy? Là cô ta nói cho anh biết sao?"
Tuấn Nguyên không trả lời câu hỏi của cô mà kéo cô ngồi lên đùi mình, tiếp tục hỏi chuyện.
"Cô ta đã nói gì với em?"
Hiểu Anh thấy anh nghiêm túc như vậy liền thật thà nói.
"Cũng không có gì, chỉ bảo em nên hạn chế đến công ty tìm anh tránh anh bị nhân viên công ty đánh giá không tốt, em thấy cũng đúng nên đồng ý với yêu cầu của cô ấy thôi."
"Chỉ có vậy?"
"Không thì còn sao nữa, anh tưởng em sẽ không biết phải trái mà đánh ghen với cô ấy chắc?"
Dù trước đây cô có hơi nóng nảy thật, nhưng có lẽ do ở gần anh lâu nên nhiễm chút tính cách của anh chăng? Nói chung dù vì lý do gì thì cô cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi, chí ít cũng không ngu ngốc như ngày trước, biết người ta gài mình mà vẫn đâm đầu vào.
Tuấn Nguyên nhìn cô hồi lâu, lát sau mới nhàn nhạt nói.
"Nếu em ngại người ta bàn tán ra vào, vậy hè này đến Hoa Vũ học hỏi kinh nghiệm đi, bên cạnh anh vẫn còn thiếu một cô trợ lý."
Hiểu Anh nghe vậy liền quay sang nhìn anh, hai mắt sáng rỡ.
"Anh nhớ giữ lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi-2/1279147/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.