Cẩm Viên.
Bác Kim thấy hai người Tuấn Nguyên và Hiểu Anh vừa trở về liền chạy ra đón.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người trở về rồi."
Tuấn Nguyên chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng, Hiểu Anh cũng chỉ kịp chào bác Kim một câu rồi lẽo đẽo chạy theo sau.
Bác Kim cảm thấy hai người hôm nay có chút khang khác nhưng lại không rõ khác ở chỗ nào.
Nói thiếu gia giận thiếu phu nhân cũng không đúng, tuy cậu ấy cố tình đi nhanh, nhưng khi thấy thiếu phu nhân vì đuổi theo cậu mà suýt ngã cậu vẫn dừng lại đợi cô, còn nhắc cô cẩn thận. Nhưng nói cậu không giận thì cũng không đúng, từ lúc thiếu phu nhân đến Cẩm Viên này cho tới bây giờ, bà chưa bao giờ thấy cậu dùng vẻ mặt lạnh lùng như vậy đối xử với cô ấy cả, lúc nào cũng cẩn thận từng chút, lo sơ ý một cái liền khiến cô ấy sợ mình thôi.
Hai người này bị sao vậy? Không phải lúc đi vẫn rất tốt đẹp sao?
"Tuấn Nguyên, anh đợi em với."
Hiểu Anh đuổi theo Tuấn Nguyên một đường lên thẳng phòng nghỉ của anh, thấy anh đi vào phòng liền lách người chui vào theo nhưng bị anh chặn lại.
"Hiểu Anh, anh muốn đi tắm, em xác định muốn đi vào theo anh?"
"..."
Hiểu Anh nghe vậy liền lắc đầu cũng lập tức lùi ra sau một bước, cửa phòng liền đóng sầm lại ngay lúc đó. Cảnh tượng này vừa hay bị bà Hứa bắt gặp liền đi tới chỗ cô.
"Hai đứa giận nhau à?"
Hiểu Anh nghe vậy liền gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi bà.
"Mẹ, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi-2/1279141/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.