Mạch Tử vốn định từ chối nhưng trước ánh mắt kiên quyết của Từ Hoằng Nghị thì đành vươn tay ra. Bàn tay to lớn đặt lên trên cổ tay của Mạch Tử, Từ Hoằng Nghị giật mình tuy không để lộ ra ngoài mặt. Tế ti của thôn nói không sai, bệnh của Mạch Tử quả nhiên đã chuyển biến xấu khổ tâm nghiên cứu thuốc nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể khống chế được cổ độc trong người Mạch Tử phản phệ. Chỉ cần nghĩ đến người con trai trước mặt này chẳng còn được bao lâu nữa thì trái tim của Từ Hoằng Nghị liền nhói đau. Mạch Tử thấy Từ Hoằng Nghị vẫn trầm mặc không nói mới thấp thỏm mở miệng: “Anh à, bệnh của em chuyển xấu ạ?” Từ Hoằng Nghị ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đầy sức sống trước mặt, nhưng không bao lâu nữa ánh sáng này sẽ tắt đi… Không… Anh quyết không cho phép Mạch Tử rời bỏ anh, chỉ cần còn một chút hy vọng anh cũng sẽ không buông tha, anh nhất định phải cướp lấy cậu từ trong tay của Tử thần, mặc kệ phải trả bất kỳ cái giá nào cũng không tiếc. Từ Hoằng Nghị tỏ ra không có việc gì: “Không sao, nhớ uống thuốc đúng giờ. Đừng cho là anh không biết em thường lén đổ thuốc đi.” Mạch Tử tỏ ra đau khổ bĩu môi: “Thuốc đắng như vậy ai mà uống nổi chứ!” Trái với dự kiến, không hề có lời chê trách nào vang lên, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu chợt siết chặt lại, cảm giác nóng rực từ trong lòng bàn tay kia truyền đến khiến Mạch Tử giật mình ngẩng đầu. Bốn mắt giao nhau, trong mắt Từ Hoằng Nghị đầy vẻ dịu dàng thương yêu làm cho Mạch Tử hoảng hốt. Cậu khẽ quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hơi giãy dụa cổ tay: “Anh à…” Từ Hoằng Nghị dùng sức kéo Mạch Tử lại thu hẹp khoảng cách giữa hai người: “Mạch Tử, ở bên anh nhé!” Mạch Tử kinh ngạc cố gắng giật tay ra: “Anh, từ trước đến giờ em vẫn luôn coi anh như anh trai của mình, em…” Từ Hoằng Nghị vội vàng nói: “Mạch Tử, nếu như em đồng ý ở bên anh, anh có thể thông qua được thí luyện trong thôn, bệnh của em có thể trị rồi.” Mạch Tử cảm thấy ấm áp, nhiều năm trôi qua như vậy, cậu không phải là thằng ngốc, tình cảm của Từ Hoằng Nghị dành cho cậu cậu đều để trong lòng, nhưng trái tim này đã đầy vết thương do người nọ lưu lại. Từ khi bỏ người đó, cậu muốn quên đi anh ta mà sống, cố gắng vứt bỏ những gì có liên quan đến anh ta. Trái tim đã tan nát sao còn có thể chấp nhận tình yêu của ai nữa chứ. Những người không thể thông qua thí luyện mà chết trong thôn không thể nào đếm nổi, cậu không thể vì lợi ích cá nhân mà bắt Từ Hoằng Nghị mạo hiểm như thế. Ngày hôm nay có kết cục như thế này chẳng phải là do trước kia mình quá cố chấp sao? Lựa chọn của mình thì mình phải tự gánh lấy hậu quả, không còn là con nít nữa mà phạm sai lầm lại còn trông chờ người khác giúp đỡ. Mạch Tử quyết đoán cự tuyệt: “Anh, cám ơn ý tốt của anh nhưng thật sự em không thể đồng ý với đề nghị của anh!” “Mạch Tử, đã bao nhiêu năm rồi, vì sao em không thể chấp nhận anh mà bắt đầu một cuộc sống mới? Em sợ anh đối xử với Mạch Bảo không tốt sao? Anh cam đoan anh sẽ coi thằng bé như con đẻ của mình.” “Anh, em không có ý đó. Em biết anh rất tốt với Mạch Bảo, luôn yêu thương nó như con. Nhưng anh à, em không yêu anh, em không thể vì muốn chữa trị mà hại anh.” “Vậy bệnh của em thì sao? Em có nghĩ tới Mạch Bảo không?” “Năm đó là do em không nghe khuyên bảo khư khư cố chấp, tự mình mang thai thì phải chịu hậu quả tương ứng. Tuy em không thể sống quá bốn mươi tuổi nhưng khi đó Mạch Bảo đã trưởng thành, thiếu em nó vẫn có thể sống tốt. Lại nói không phải còn anh và anh Tiêu sao? Em tin là các anh sẽ chăm sóc cho Mạch Bảo thay em!” Từ Hoằng Nghị vô cùng chua xót, dù cho anh cố gắng như thế nào thì Mạch Tử vẫn không bao giờ chấp nhận anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]