Vương Kiến nhìn Mạch Tử đen mặt lục đồ, hiếu kỳ hỏi: ” Mạch Tử, từ khi về cậu đã lục lọi liên tục, tìm cái gì thế?”
Trút hết đồ trong cặp ra đổ ở trên bàn, vừa tìm vừa đáp: “Phương án thiết kế lẫn tư liệu khách hàng của mình đâu mất rồi! Lúc đi ăn trưa vẫn còn mà, tại sao khi về thì không thấy nữa!”
Vương Kiến vội lại giúp đỡ: “Cậu thử ngẫm lại xem có để quên ở nhà hàng không!”
Mạch Tử ngồi xuống ghế bắt đầu hồi tưởng lại. Lúc ngồi thảo luận với San San, khi đó tập văn kiện vẫn còn. Đến khi cái kẻ đáng ghét kia xuất hiện, mình nhớ trước khi bỏ đi có cầm theo mà, tại sao giờ lại mất rồi?
Nhất định là khi dây dưa với anh ta thì đã không cẩn thận đánh rơi văn kiện. Mạch Tử không khỏi nhớ đến nụ hôn bá đạo như đang tuyên bố chủ quyền kia. Trong nháy mắt linh hồn cậu như bị thao túng mà đáp lại anh ta, suýt chút nữa thì chìm trong cái thứ tình cảm giả dối đó. May mà cậu phản ứng lại kịp cho Diệp Tử Phàm một đòn, khi đó môi anh ta nhuộm máu khiến cho cậu sợ hãi. Diệp tổng tài kiêu ngạo lại bị người khác cắn rách môi, nhất định sẽ thẹn quá thành giận, hung hăng dạy dỗ mình. Thế nhưng bão táp trong tưởng tượng lại không đến, anh ta lại còn làm cái hành động hạ lưu kia. Cơn tức giận vốn đã tạm bị áp chế nay lại xộc lên đỉnh đầu khiến cậu hung tăng tát anh ta một tát. Sau khi phản ứng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/52246/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.