Người đàn ông đó mang theo một loại mị lực có thể mê hoặc bất kỳ ai, ánh mắt của Mạch Tử không khống chế nổi mà dán chặt trên người anh ta. Cho đến khi thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay trước mặt che đi ánh trăng, một bàn tay đưa ra trước mặt cậu.
Lúc này Mạch Tử mới giật mình nhìn lên, đập vào mắt cậu là một đôi mắt phượng hẹp dài, đôi mắt đen láy như hố sâu không đáy hút đi cả linh hồn của cậu. Mạch Tử vô thức vươn tay ra, bàn tay lạnh cóng của cậu chạm vào làn da ấm áp kia như tạo thành một tia lửa điện truyền thẳng đến tận trái tim làm cậu tê dại.
Nam nhân kéo mạnh, Mạch Tử liền rơi vào một cái ôm cực nóng, mùi hương thảo mộc như có như không truyền đến, Mạch Tử ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn nam nhân, khóe môi mỏng của anh ta vẫn cong lên thành một độ cong hoàn hảo, màu đen trong mắt càng sẫm hơn!
“Sao hả, sợ rồi?” Thanh âm mị hoặc truyền đến.
Mạch Tử hồi hồn, mình cứ ngây ra nhìn người ta quả thật là thất lễ, cậu khẩn trương đáp: “Không… tôi…” “Còn nói không, cả người đẫm mồ hôi này!” Ý cười gợn lên bên môi, hơi thở ấm áp phả vào da thịt. Mạch Tử lúc này mới nhận ra hai người đang tựa sát vào nhau, mặt không khỏi đỏ bừng lên, tim cũng chậm nửa nhịp.
Nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của nam nhân, Mạch Tử cúi đầu khẽ nói: “Tiên sinh, cám ơn ngài!”
“Vậy em định cám ơn tôi như thế nào?!”
Hơ! Mạch Tử đần mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/52238/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.