(Shota: bé trai)
“Shit!” Diệp Tử Phàm rủa thầm một tiếng, phía trước là toàn là phế liệu, hết đường đi.
Hắn mở cửa xe đi xuống nhìn cảnh tượng xung quanh. Rất nhiều nhà xưởng cũ kỹ bỏ hoang lẻ loi nằm bên đường trông rất tiêu điều, tựa như chỉ vài giây nữa thì chúng sẽ đổ sụp xuống. Diệp Tử Phàm trèo lên đống phế liệu, giày da đen bóng đạp lên hàng đống đá vụn, gạch ngói tạo thành những tiếng giòn vang.
Đứng ở trên cao giúp hắn thấy rõ toàn cảnh khu phế tích này, đập vào mắt đều là những vách tường loang lổ, đường đi gập ghềnh, giữa hàng núi phế liệu là vài căn nhà trệt nhỏ xíu, không nơi nào không tỏa ra cảm giác tiêu điều. Giống như một vùng đất bị quên lãng, được ngăn cách với thế giới phồn hoa bên ngoài.
Gần đây thành phố Z đang quy hoạch lại, muốn dỡ bỏ một phần kiến trúc cũ nát gần sông. Khu vực này diện tích khá lớn, sau khi dỡ bỏ, chính phủ sẽ kéo dài tuyến tàu điện ngầm, xây cầu vượt, chẳng qua vài năm thì khu này sẽ bỏ đi lớp áo cằn cỗi mà khoác lên mình vẻ hoa lệ. Vấn đề duy nhất chính là vào những năm 80 của thế kỷ trước, thành phố Z chủ yếu phát triển ngành công nghiệp khu vực này lúc đó là xưởng dệt vô cùng quy mô. Kinh tế phát triển, quốc hữu chuyển sang tư hữu hóa, đại bộ phận xí nghiệp không phải cải cách thì chính là giải thể, thế là nơi này biến thành tiêu điều như vậy. Chỉ để lại những khu nhà xưởng bỏ hoang cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/52234/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.