Mạch Tử nhắm mắt lại, cố gắng đè xuống những giọt nước mắt sắp trào ra, miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh Tiêu, anh và anh Từ đã vì bệnh của em mà hao rất nhiều tâm sức, đời này chỉ e là em không có cách nào báo đáp!”
Nụ cười của Mạch Tử lại tràn ngập bi thương tuyệt vọng, Tiêu Thành Vũ siết chặt nắm tay, vẻ tàn khốc hiện rõ trong ánh mắt.
“Mạch Tử, anh nhất quyết sẽ không để em xảy ra chuyện!”
Cảm nhận được giá rét trong giọng nói của Tiêu Thành Vũ, Mạch Tử bất chấp đau buồn, kéo tay áo Tiêu Thành Vũ mà cầu xin: “Anh Tiêu, lúc trước là do em quá cố chấp, không liên quan gì đến anh ấy! Xin anh đừng xuống tay với Diệp Tử Phàm!”
Ánh mắt Tiêu Thành Vũ lạnh như băng, gương mặt vốn lãnh đạm nay tràn đầy sát khí. “Mạch Tử, nếu không phải em dùng đủ mọi cách ngăn cản thì hắn ta sẽ không thể sống tự do tự tại cho đến ngày hôm nay. Chủ huấn không thể trái, kẻ đó phải trả giá!”
Mạch Tử vội vàng cầu xin: “Anh Tiêu, việc này hoàn toàn không liên quan gì đến Diệp Tử Phàm, anh ấy không biết gì hết!”
“Mạch Tử, anh biết em yêu hắn!”
Tiêu Thành Vũ nói một câu không đầu không đuôi nhưng lại khiến cho Mạch Tử kinh hoảng, không dám nói tiếp mà chỉ hoảng sợ nhìn Tiêu Thành Vũ vẫn duy trì sắc mặt lạnh như băng. “Mạch Tử, em đừng sợ. Nếu như bệnh của em không thể trị nổi thì anh sẽ để cho hắn đi cùng em xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124245/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.