Cánh môi mềm mại trong nháy mắt khơi mào dục vọng kìm nén đã lâu, Diệp Tử Phàm hôn đến quên đi tất cả, Mạch Tử thì choáng váng đến đầu óc chẳng khác nào tương hồ.
Cánh tay ra sức đẩy ***g ngực đang kề sát kia, gian nan tránh mặt đi: “Diệp Tử Phàm, ban ngày ban mặt không tốt đâu!”
Căn cứ vào nguyên tắc có thể kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Mạch Tử tính toán áp dụng chiến thuật câu giờ.
Nhưng Diệp Tử Phàm đã nhìn thấu ý đồ của Mạch Tử, dán lên cắn cắn vành tai mượt mà, hàm hồ nói: “Chiêu này không hiệu nghiệm đâu, hôm qua anh không chạm vào em là để cho em bảo tồn thể lực. Hôm nay nói cái gì đi nữa anh cũng sẽ không tha cho em!”
Mạch Tử hận muốn chết, cùng là đàn ông dựa vào cái gì năm năm trước bị anh ta đè, năm năm sau lại tiếp tục bị đè nữa? Mạch Tử quát lớn: “Làm cũng được nhưng em muốn ở trên!”
Thân hình nóng như lửa đè ở trên chấn động mạnh, Diệp Tử Phàm ngẩng đầu dở khóc dở cười nhìn Mạch Tử: “Mạch Tử, em có thể không?”
Mạch Tử không đồng ý: “Cùng là đàn ông, anh có thể thì vì sao em lại không thể? Anh dám khinh thường em?”
Diệp Tử Phàm hôn lên hai má Mạch Tử: “Anh nào dám khinh thường em, được rồi, em nói thế nào thì cứ như thế đi!” Dứt lời Diệp Tử Phàm liền lật người nằm xuống bên cạnh Mạch Tử.
Nông nô cuối cùng đã vùng lên chống lại chủ nghĩa tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124236/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.