Từ Hoằng Nghị chỉ bị viêm dạ dày phổ thông, nằm nghỉ hai ngay đã bình phục. Ngày xuất viên Lâm Dương cố ý đến tận nhà chăm sóc cho Từ Hoằng Nghị, Từ Hoằng Nghị không lay chuyển được đành phải gật đầu đồng ý.
Nhìn Lâm Dương đang bận rộn trong bếp, Từ Hoằng Nghị bất đắc dĩ gọi: “Lâm Dương, đừng làm nhiều quá, hai người chúng ta ăn có được bao nhiêu đâu!”
Giọng nói thanh thúy của Lâm Dương từ trong nhà bếp truyền ra: “Học trưởng, sắp xong rồi!”
Chẳng bao lâu sau, Lâm Dương bưng mấy đĩa thức ăn đi ra. Từ Hoằng Nghị nhìn một bàn thức ăn tỏa hương thơm ngào ngạt, chỉ có thể cảm khái trong lòng.
Lâm Dương gần đây vì sợ tăng thêm gánh nặng cho dạ dày của Từ Hoằng Nghị nên chỉ cho anh ăn cháo, đã lâu anh không được ăn thức ăn cứng rồi. Từ Hoằng Nghị gắp một miếng đậu hủ bỏ vào miệng khen: “Ngon lắm!” Lâm Dương bị hành động hơi trẻ con của Từ Hoằng Nghị khiến cho không khỏi mỉm cười.
“Học trưởng, dạ dày của anh mới vừa ổn, không nên ăn những thứ quá lạnh hoặc quá cứng.” Lâm Dương múc một chén cháo đưa qua.
Từ Hoằng Nghị cám ơn rồi cầm lấy, nhịn không được oán giận: “Ăn cháo mấy ngày trời, mất hết khẩu vị rồi! Lâm Dương mấy ngày nay phiền em quá.”
Lâm Dương cười cười: “Anh em mình còn khách khí cái gì! Ở bệnh viện anh luôn chăm lo cho em không ít mà.” Từ ngày đó qua đi, Lâm Dương không hề đề cập đến việc kết giao nữa, Từ Hoằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124230/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.