Ru Mạch Bảo ngủ trưa xong, Mạch Tử quay trở lại phòng khách thì không thấy người nọ đâu nữa. Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, Mạch Tử không khỏi có chút lo lắng Diệp Tử Phàm cụt một tay kia có thể hoàn thành kế hoạch tắm rửa hay không.
Vờ như không có việc gì ngồi xuống ghế nhưng tâm lý lại chuẩn bị sẵn sàng nếu như trong buồng vệ sinh có gì lạ.
Chẳng bao lâu sau sau Diệp Tử Phàm đi ra nhưng bộ dáng đúng là rất chật vật. Quần áo ở nhà thì nhàu nhĩ mặc trên người, mái tóc đen ướt nhẹp rối bù, thậm chí còn có ít bọt dầu gội còn dính trên vành tai.
Mạch Tử hết nói nổi, bất đắc dĩ nhìn Diệp Tử Phàm: “Đầu chưa gội sạch kìa!”
Diệp Tử Phàm tỏ ra đau khổ: “Coi như anh đã cảm nhận được nỗi khổ của Dương Quá rồi! Thượng Đế tạo cho con người có hai cánh tay quả nhiên không phải là thừa thãi!” Mạch Tử để ý đến vải băng trên cánh tay của Diệp Tử Phàm cũng bị ướt, máu thấm ra ngoài, phỏng chừng là khi tắm bất cẩn làm nứt vết thương.
Dù cho có nhắc nhở bản thân không được phép quan tâm đến người đàn ông này nữa nhưng Mạch Tử cuối cùng vẫn phải đứng lên, lấy hộp thuốc ra.
“Vết thương của anh dính nước, để tôi thay lại cho!”
Ngữ điệu lạnh như băng nhưng quan tâm sâu sắc trong đó vẫn bị Diệp Tử Phàm nhận ra, nhất thời mặt mày liền hớn hở ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha chờ Mạch Tử thay thuốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124218/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.