Lưu Đình Đình nhìn thấy chiếc xe màu đỏ dần biến mất trong màn đêm, mày liễu nhíu chặt.
Sau một lúc, từ xa xa có ba chiếc xe hơi màu đen chạy đến. Trên xe nhảy xuống mấy người đàn ông dáng vẻ như vệ sĩ vội vàng chạy đến trước mặt Lưu Đình Đình. Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen đi đầu đến trước mặt Lưu Đình Đình cung kính dò hỏi: “Đại tiểu thư, cô không sao chứ?”
Lưu Đình Đình từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, sau đó giơ tay lên tát mạnh.
Một tiếng ‘chát’ giòn tang vang lên giữa màn đêm yên tĩnh. Một bên má của người đàn ông đỏ lên, hiện rõ dấu tay, có thể thấy được Lưu Đình Đình đã dùng hết sức lực.
“Đại tiểu thư, là tôi làm việc không chu toàn! Xin cô cứ trách phạt!”
Lưu Đình Đình không nói gì, chỉ thong thả bước đi, con ngươi đen láy lướt qua đám người đang đứng trước mặt. Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng gió cùng với tiếng giày cao gót gõ trên mặt đường.
Trong mắt người ngoài, Lưu Chấn Quốc cực kỳ yêu thương Lưu Đình Đình, hoàn toàn là kiểu người cha thương con điển hình. Vì an nguy của con gái mình mà chuẩn bị cho cô cả một dàn vệ sĩ hùng hậu, nhưng thực tế thì những kẻ này lại là tai mắt Lưu Chấn Quốc sắp đặt để giám sát nhất cử nhất động của Lưu Đình Đình.
Lưu Đình Đình biết đôi cánh của mình còn rất yếu, cô không có khả năng phản kháng lại Lưu Chấn Quốc. Chỉ có thể vờ như không biết gì mà vui vẻ tiếp nhận đám tai mắt kia.
Thế nhưng dù có như thế nào thì cô cũng là con gái độc nhất của Lưu Chấn Quốc, há có thể tùy tiện bán cho bất kỳ ai?
Hôm nay đến tham gia tiệc sinh nhật của Lục lão gia tử, đám vệ sĩ này đương nhiên cũng đi theo. Bọn họ không theo vào trong nhưng vẫn ở một vị trí cách cô không xa để có thể giám sát.
Tạ Thiên Lỗi bỏ thuốc cô, mang cô ra ngoài, không có khả năng đám người này không phát hiện ra thế nhưng hoàn toàn không có ai ngăn cản Tạ Thiên Lỗi. Nếu như không có người đàn ông kia cứu cô thì hậu quả như thế nào, Lưu Đình Đình thật sự không dám tưởng tượng.
Thật ra Lưu Đình Đình biết rõ, việc này không thể trách đám vệ sĩ kia, nếu không có Lưu Chấn Quốc ngầm đồng ý thì Tạ Thiên Lỗi sao dám có gan to như thế.
Nghĩ đến cha ruột của mình, vì danh vì lợi mà không buồn quan tâm đến thanh danh của con gái, ngầm đồng ý để cho Tạ Thiên Lỗi chà đạp cô. Cảm giác ủy khuất hòa cùng phẫn nộ tràn ngập khắp ***g ngực của Lưu Đình Đình.
Bị ánh mắt sắc bén của Lưu Đình Đình quét qua, đám vệ sĩ cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô. Lưu Đình Đình lạnh giọng quát: “Lưu Đình Đình này tự nhận thấy bản thân mình đối xử với các người không tệ, không ngờ các người lại là thứ ăn cây táo, rào cây sung!”
Người đàn ông áo đen dẫn đầu há miệng, ngập ngừng cả buổi, nhưng trước cơn giận ngùn ngụt của Lưu Đình Đình hoàn toàn không dám đáp lại.
Mắt hạnh của Lưu Đình Đình trợn lên, nhìn chằm chằm vào người này: “Trường Khánh, Tạ Thiên Lỗi đã cho các người cái gì mà có thể khiến cho các người làm ra cái chuyện bán chủ cầu vinh hả?”
Trường Khánh cúi đầu, trong lòng tràn đầy ủy khuất.
Lưu Đình Đình nhìn thấy gò má sưng đỏ của Trường Khánh, cũng có vài phần áy náy, nhưng nếu không mượn việc này để tạo uy thì sau này chẳng phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể cưỡi ở trên đầu cô tác oai tác quái?
Lưu Đình Đình nhìn đám vệ sĩ, lạnh giọng nói: “Các người là vệ sĩ của Lưu Đình Đình này, chuyên môn phụ trách bảo vệ tôi! Hôm nay nếu như tôi thực sự xảy ra chuyện gì thì các người sẽ ăn nói ra sao với cha tôi?”
Tuy chuyện này là do Lưu Chấn Quốc ngầm đồng ý, nhưng nếu đại tiểu thư xảy ra chuyện thì đúng là kẻ đứng mũi chịu sào như bọn họ sẽ bị lôi ra làm vật hy sinh.
Trường Khánh toát mồ hôi lạnh, âm thầm may mắn đại tiểu thư nhà mình không xảy ra việc gì.
Lưu Đình Đình thấy mọi người đã bị dọa không ít, biết là lời nói của mình ít nhiều đã có tác dụng.
“Trường Khánh, việc hôm nay cho qua, nhưng chỉ có lần này, không được phép tái phạm nữa!”
Trường Khánh cảm kích nhìn Lưu Đình Đình, cúi đầu đáp: “Đại tiểu thư, là do sơ suất của chúng tôi, sẽ không có lần sau!”
Lưu Đình Đình hài lòng gật đầu: “Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi!”
Trường Khánh cung kính mở cửa xe, Lưu Đình Đình lên xe ngồi, chiếc xe hơi đen bóng nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.
–
Lưu Đình Đình nhìn tập tài liệu trong tay, quay qua hỏi cô trợ lý trẻ tuổi: “A Châu, thông tin chính xác chứ?”
A Châu gật đầu: “Chị Đình Đình, theo như chị miêu tả thì hẳn người này chính là tổng tài của công ty bất động sản Thiên Lực – Diệp Tử Phàm!”
Lưu Đình Đình khép lại tập văn kiện hỏi: “A Châu, việc này trừ chúng ta ra thì không ai biết chứ?”
A Châu cho Lưu Đình Đình một ánh mắt yên tâm: “Không có đâu, Lưu tổng và những người khác đều không biết! Là em lén tra!”
Lưu Đình Đình hài lòng gật đầu: “Được rồi, em đi xuống đi!”
Sau khi A Châu ra ngoài, Lưu Đình Đình tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên trán, không ngừng suy tư.
Tên tuổi của Diệp Tử Phàm cô đã từng nghe qua, nhưng không ngờ lại quen biết anh ta dưới tình huống này. Ân oán khúc mắc giữa anh ta và Tạ Thiên Lỗi, Lưu Đình Đình có biết. Xem ra người này là bạn không phải là địch, đây là chuyện tốt đến không thể nào tốt hơn.
Người này sẽ trở thành điểm mấu chốt không thể thiếu trong kế hoạch của mình, nghĩ đến đây, khóe môi đỏ mọng của Lưu Đình Đình khẽ cong lên, nở nụ cười xán lạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]