Diệp Thần Dật đạm mạc thưởng thức tượng đất trong tay, tượng đất màu nâu không ngừng được ngón tay trắng nõn vuốt ve.
“Chú Lâm, chú về nói với cha là ít hôm nữa cháu về!”
Một người đàn ông trung niên mặc đồ đen bên cạnh tỏ ra khó xử nhìn cậu ta.
“Thiếu gia, lão gia cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu quay về đi!”
Diệp Thần Dật cười phụt một tiếng: “Tốt cho cháu? Nếu không phải anh Đường chạy khỏi gia tộc, anh cũng bỏ nhà đi thì làm gì mới đến lượt thằng con rơi con rớt như cháu?”
“Thiếu gia, cậu đừng nói thế! Lão ra rất yêu thương cậu mà!”
“Thương cháu? Nếu như cái thứ đó mà gọi là yêu thương thì cháu chả thèm!”
Chú Lâm nhìn gương mặt quật cường của người con trai, khe khẽ thở dài: “Thiếu gia, tuy lão gia ngoài mặt khắc nghiệt nhưng ông ấy thật sự rất tốt với cậu!”
Diệp Thần Dật mất kiên nhẫn phất tay ngắt lời ông: “Chú Lâm đừng nói nữa. Ít hôm nữa rồi cháu về.”
Ông Lâm tỏ ra khó xử: “Nhưng thiếu gia, lão gia bảo tôi nhất định phải mang cậu về nhà!”
Nhà? Diệp Thần Dật này từ lâu đã chẳng có nhà rồi!
Cái tòa biệt thự lộng lẫy phủ ánh hào quang được người người hâm mộ của người kia căn bản không phải là nhà của cậu. Đó chỉ là một cái ***g giam hãm tự do của cậu mà thôi.
Diệp Thần Dật vuốt ve tượng đất trong tay, gương mặt mập mạp của bức tượng đang mỉm cười, giống như nụ cười của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124134/chuong-50.html