Diệp Tử Phàm phỡn phờ đi ra phòng khách thì thấy Mạch Bảo vẫn đang nghiêm chỉnh ngồi ăn chocolate. Gương mặt nhỏ nhắn vốn sạch sẽ giờ chẳng khác nào con mèo nhỏ, cực kỳ buồn cười lẫn đáng yêu. Diệp Tử Phàm không thể nhịn được mà cười phá lên: “Mạch Bảo, sao con biến thành con mèo hoa rồi?”
Mạch Bảo ngơ ngác nhìn Diệp Tử Phàm, vẻ ngốc ngốc cực đáng yêu khiến cho trong lòng Diệp Tử Phàm ngứa ngáy, đứa bé đáng yêu như thế này mà là con ruột của mình thì tốt biết bao.
Diệp Tử Phàm đi đến kéo Mạch Bảo lau mặt với tay cho bé, Mạch Bảo tỏ ra thần bí kéo tay Diệp Tử Phàm: “Cho chú xem nè!” Sau đó như hiến vật quý mà đưa ra một cái hộp sắt: “Chú ơi, đây đều là bảo bối của Mạch Bảo đó! Con cất chúng trong căn cứ bí mật, nhưng mà sân sắp bị đập bỏ rồi nên Mạch Bảo đem hết về nhà!”
Mạch Bảo mở hộp sắt, lấy hết những thứ bên trong ra. Có súng ngắn làm từ hộp kem, cung bằng dây thun, quả cầu thủy tinh, giấy xếp hình,… tất cả đều là đồ chơi cực kỳ bình dân nhưng đều mang đến cảm giác hồn nhiên đáng yêu.
Diệp Tử Phàm cầm đồ chơi của Mạch Bảo trong tay, trong giọng nói lộ ra vẻ hâm mộ: “Mạch Bảo, mấy thứ này hồi nhỏ chú rất muốn chơi, tiếc là chưa từng được chơi!”
Mạch Bảo tỏ ra cảm thông nhìn hắn: “Chú chưa từng chơi mấy thứ này ạ?” Trong mắt Mạch Bảo thì đây đều là những món đồ chơi rất phổ thông.
“Đúng thế, ba của chú nghiêm khắc lắm, hồi chú còn nhỏ toàn bắt chú học đủ thứ. Trong khi các bạn khác đều được đi chơi thì chú phải ở nhà học bài rất vất vả!”
Mạch Bảo rướn người vươn cánh tay nhỏ mập mạp xoa tóc Diệp Tử Phàm, như người lớn mà an ủi hắn: “Chú đừng buồn, đồ chơi của Mạch Bảo đều cho chú hết!”
Diệp Tử Phàm cảm thấy vô cùng ấm áp, thì ra đây chính là cảm giác của gia đình sao?
“Mạch Bảo, cái này chơi như thế nào?”
“Cái này ạ…”
Khi Mạch Tử bưng đồ ăn trong bếp đi ra thì thấy một lớn một nhỏ chụm đầu ngồi bệt trên sàn phòng khách mà chơi đến quên trời đất.
Diệp Tử Phàm quả thật không giống như trước kia, nhưng loại thay đổi này là nhất thời hay vĩnh viễn? Biết đâu anh ta chỉ nhất thời hứng lên, cũng giống như thứ đồ chơi rẻ tiền trong tay anh ta vậy, cuộc sống bình dân này anh ta chưa từng tiếp xúc qua nên cảm thấy mới lạ và đầy hứng thú. Nhưng thứ hứng thú này sẽ tiếp tục được bao lâu? Một ngày, hai ngày? Hay là một năm, hai năm? Đợi đến khi không còn hứng thú nữa thì mình và Mạch Bảo sẽ ra sao đây? Mạch Tử thật sự không dám tin tưởng vào Diệp Tử Phàm.
Đặt đồ ăn lên trên bàn, Mạch Tử gọi một lớn một bé đang đùa giỡn ở bên kia: “Ăn cơm!”
Một lớn một nhỏ hoan hô chạy đến bàn ăn, vươn bàn tay đen thui ra chộp tới đĩa thức ăn trên bàn. Mạch Tử lạnh mặt quát một tiếng: “Đi rửa tay!” khiến cho một lớn một nhỏ cuống quýt rụt tay về ngượng ngùng chạy vào toilet.
Ba người ngồi quanh bàn ăn, Mạch Bảo quấn lấy Diệp Tử Phàm nhất định bắt hắn phải đút cơm khiến Mạch Tử giận tái mặt: “Mạch Bảo, con lớn như vậy rồi, không được bắt chú Diệp đút, phải tự mình ăn!”
Mạch Bảo bĩu môi: “Ba, con còn nhỏ xíu hà, con muốn chú Diệp đút cơm cho con cơ!”
“Mạch Bảo, con đã bốn tuổi rồi, các bạn trong trường mầm non cũng bằng tuổi con mà đã tự mình ăn cơm rồi đấy!”
“Ba, tháng sau con mới bốn tuổi nha! Sau bốn tuổi con sẽ tự mình ăn cơm, hôm nay con muốn chú Diệp đút mà.”
Mạch Tử bất đắc dĩ, Mạch Bảo thì đắc ý, Diệp Tử Phàm cười xán lạn. “Không sao đâu, để anh đút cho Mạch Bảo. Được phục vụ cho thiếu gia nhà chúng ta là vinh hạnh của anh mà.”
Mạch Bảo liền vui vẻ ra mặt. Diệp Tử Phàm cẩn thận đút cơm cho bé, Mạch Bảo ăn rất vui còn Mạch Tử thì bất đắc dĩ lắc đầu.
“Mạch Bảo, tháng sau ngày mấy là sinh nhật của con?” Diệp Tử Phàm muốn làm sinh nhật cho Mạch Bảo.
“Ngày 22 là Mạch Bảo tròn bốn tuổi rồi!” Mạch Bảo ưỡn bộ ngực nhỏ tự hào nói.
“A, Mạch Bảo của chú sắp tròn bốn tuổi…” Diệp Tử Phàm cưng chiều xoa đầu Mạch Bảo, nhưng lập tức bàn tay của hắn khựng lại, nụ cười trên mặt cũng trầm xuống.
Không khí vui vẻ trong phòng nháy mắt trở nên tĩnh mịch, Mạch Tử ngẩn người ra nhìn Diệp Tử Phàm, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của Diệp Tử Phàm lóe ra một ánh sáng kỳ dị khiến cho Mạch Tử sợ hãi.
Lẽ nào Diệp Tử Phàm phát hiện ra điều gì?
Mạch Tử cuống quýt quay mặt đi, cầm đũa gắp đồ ăn cho Mạch Bảo để che giấu tâm trạng bối rối của mình.
Lúc này tâm trạng của Diệp Tử Phàm cực kỳ phức tạp, sinh nhật bốn tuổi của Mạch Bảo là ngày 22 tháng 9. Diệp Tử Phàm còn nhớ rõ cái ngày năm năm trước Mạch Tử bỏ đi thì đã là mùa đông, nói cách khác khi Mạch Tử còn chưa chia tay mình thì đã quen với mẹ của Mạch Bảo, hơn nữa còn có Mạch Bảo.
Bên môi của Diệp Tử Phàm toát ra một nụ cười lạnh lẽo, thì ra mình mới là thằng ngốc, vẫn tưởng mình có lỗi với Mạch Tử nên mới cố gắng bù đắp, hóa ra bản thân mình đã được đội cái nón xanh từ đời nào rồi.
Sắc mặt Diệp Tử Phàm rất âm trầm, cho dù Mạch Tử có trì độn đến cỡ nào cũng cảm nhận được cơn giận của hắn, thậm chí ngay cả Mạch Bảo còn cảm giác được nên không dám quấn lấy bắt Diệp Tử Phàm đút cơn nữa mà ngoan ngoãn tự xúc đồ ăn ăn, không dám phát ra âm thanh nào.
Mạch Tử thấp thỏm bất an ngồi ở trên ghế, máy móc gắp thức ăn đưa vào miệng nhưng cảm giác như đang nhai sáp. Diệp Tử Phàm cũng hoàn toàn chẳng còn nuốt nổi cơm, chỉ cần nghĩ đến việc Mạch Tử từng phản bội mình, cùng kẻ khác có quan hệ thân mật thì liền hận đến nỗi chỉ muốn quật ba thước đất tìm người đàn bà kia ra, nghiền xương thành tro để giải mối hận trong lòng.
Hai người cứ ôm tâm sự riêng mà ăn cho hết bữa cơm.
Ăn cơm xong, Diệp Tử Phàm lấy cớ rời đi, Mạch Bảo quấn lấy Diệp Tử Phàm cẩn thận hỏi: “Chú Diệp còn đến chơi với Mạch Bảo nữa không?”
Lúc này Diệp Tử Phàm sợ nhất chính là nhìn thấy Mạch Bảo, đứa trẻ này mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng đặc biệt, rất thân thiết, rất ấm áp, tóm lại là bé có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng của hắn. Thế nhưng đồng thời Mạch Bảo lại chính là bằng chứng của việc Mạch Tử phản bội hắn, khiến hắn chỉ cần nhìn thấy bé là lại nhớ đến việc không hay kia. Dù vậy, Diệp Tử Phàm vẫn không nỡ nhìn thấy gương mặt thất vọng của Mạch Bảo. Diệp Tử Phàm khẽ cười khổ, mình đúng là đã trúng độc của hai cha con nhà này rồi. Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, đáp cho có lệ:
“Gần đây chú bận lắm, khi nào rảnh thì sẽ đến thăm Mạch Bảo!”
Mạch Bảo kéo góc áo Diệp Tử Phàm, vươn hai cánh tay nhỏ ra nhưng không thấy Diệp Tử Phàm ôm bé, thế là đôi mắt của bé ửng đỏ lên, đau lòng hỏi: “Chú không thích Mạch Bảo nữa?”
Mạch Tử thấy con trai như thế thì rất giận Diệp Tử Phàm, chạy lên ôm con vào trong lòng trấn an: “Mạch Bảo, chú bận lắm, con đừng quấy chú nữa.”
Mạch Bảo ngoan ngoãn gật đầu, vùi đầu vào trong lòng Mạch Tử không nói tiếng nào.
Diệp Tử Phàm có cảm giác như mình bị hai cha con nhà này kẹp ở giữa, cơn tức giận bị nghẹn trong lòng không cách nào phát ra được, lạnh lùng nói: “Mạch Tử, em ra ngoài này, tôi có việc muốn hỏi em!”
Thái độ bất định của Diệp Tử Phàm khiến cho bảo bối của mình bị tổn thương, Mạch Tử chỉ hận không thể đuổi hắn ra khỏi thế giới của mình. Mạch Tử quyết định phải nói chuyện rõ ràng với Diệp Tử Phàm, không thể tiếp tục dây dưa không rõ, từ nay đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.
“Con ở trong nhà chơi ngoan, để ba đi tiễn chú Diệp.”
Mạch Bảo nghe lời ngồi lên ghế chơi đồ chơi, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn theo Diệp Tử Phàm, cái miệng nhỏ mím lại đầy ủy khuất.
Diệp Tử Phàm cố ép bản thân phớt lờ Mạch Bảo, quay người đi ra bên ngoài. Mạch Tử đau lòng nhìn con trai, dặn dò thêm mấy câu mới đi theo Diệp Tử Phàm xuống lầu tìm một nơi vắng vẻ để nói chuyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]