“Tiểu Diệp à, sao hôm nay cậu tổ chức họp báo mà chẳng nói với tôi tiếng nào vậy?! Cậu cũng biết tính tình của tôi thường không thích phô trương, cần gì cậu phải đem mấy chuyện linh tinh đó ra mà công bố. Chút việc nhỏ đó thân là lãnh đạo cấp cao nhất thì tôi làm là việc đương nhiên thôi. Cậu làm như vậy khiến cho tôi khó xử lắm đấy!”
Lời Lưu Khánh Công tuy đầy ý oán trách nhưng trong giọng nói thì không nén được vui sướng.
Diệp Tử Phàm cầm điện thoại tựa vào cửa sổ sát đất, chán ghét cau mày.
“Thị trưởng Lưu, là tôi đã không suy xét chu toàn. Nhưng những việc ngài làm cho nhân dân mà nhân dân lại không biết thì…”
Lưu Khánh Công vội cắt lời Diệp Tử Phàm: “Ôi! Tiểu Diệp à, cậu biết tôi không thích nghe mấy lời hoa mỹ đó mà! Tôi là người hầu của nhân dân, vì nhân dân mà làm chút việc nhỏ đó là chuyện đương nhiên.”
“Vâng, vâng, thị trưởng Lưu nói đúng lắm!”
“Thôi hôm nay nói đến đây thôi, hôm khác đến chỗ tôi uống trà!”
Diệp Tử Phàm cười lạnh cúp điện thoại, nếu không phải để thuận lợi hơn trong việc giải quyết khu đất cũ đó thì căn bản Diệp Tử Phàm chẳng rỗi hơi đâu mà đi ca tụng công đức cho Lưu Khánh Công, còn phải ngoan ngoãn ngồi nghe lão nói nhảm. Nhưng nếu không làm vậy thì rất khó để ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, Diệp Tử Phàm khẽ thở dài, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Reng reng reng!
Điện thoại lại rung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124124/chuong-45.html