Diệp Tử Phàm ngồi trong quán bar xa hoa, hồi tưởng về cuộc đối thoại hồi chiều với Mạch Bảo.
Nhà, cái khái niệm này hoàn toàn xa lạ đối với Diệp Tử Phàm. Tuy hắn sống ở đỉnh cao của xã hội, hưởng thụ một cuộc sống mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ. Thế nhưng họ đâu biết rằng cuộc sống xa hoa mà họ ngưỡng mộ đó rất lạnh lẽo không có một chút hơi ấm, thậm chí còn không cảm nhận được chút thân tình nào…
Khi Diệp Tử Phàm còn rất nhỏ, hắn từng hỏi cha mình vì sao những đứa trẻ khác có cha mẹ làm bạn, bọn chúng có thể cùng cha mẹ đến khu vui chơi, cùng nhau chơi đùa trong khi bản thân mình chỉ có thể giam mình trong bốn bức tường lạnh lẽo không ngừng học tập những thứ vô vị, buồn tẻ kia…
Khi đó cha hắn chỉ đáp lại bằng một giọng nói lạnh lùng không một chút hơi ấm: “Trẻ con của Diệp gia không cần những thứ đó, thứ con cần làm là làm như thế nào để đứng ở trên đỉnh cao để vạn người kính trọng.”
Thế là từ đó về sau, những yêu cầu của cha hắn càng thêm khắc nghiệt hơn, Diệp Tử Phàm lúc đó cảm thấy rất ủy khuất. Hắn không cần đứng ở trên cao, không cần được vạn người kính trọng, hắn chỉ cần có cha mẹ ở bên cạnh. Dần dần Diệp Tử Phàm sinh ra tâm lý phản nghịch, bản tính cố chấp khiến cho hắn kiên quyết rời khỏi Diệp gia, đi đến thành phố Z nhỏ bé chỉ vì muốn không bị ai khống chế để có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124108/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.