Diệp Tử Phàm từ xa xa đã thấy người đông nghìn nghịt tụ tập trên đường, cảnh sát vẫn đang cố gắng làm công tác tư tưởng để cho dân chúng rút lui.
Tạ Thiên Lỗi ăn một vố đau như vậy thì sao hắn có thể để yên. Chỉ trách mình quá mức mất cảnh giác mới khiến cho hắn ta có cơ hội quấy phá.
Diệp Tử Phàm nhìn hiện trường hỗn loạn mà vô cùng tức giận. Nhìn xung quanh mới phát hiện Triệu Tư Tề đang ngồi tại một bồn hoa ven đường, xung quanh còn có vài cảnh sát. Triệu Tư Tề quần áo xộc xệch, trước vạt áo còn lấm tấm vết máu, một tay ôm trán, máu rịn ra ngoài kẽ ngón tay.
Diệp Tử Phàm đi qua thân thiết hỏi: “Tư Tề, cậu sao rồi?”
“Diệp tổng, sao ngài lại đến đây?” Triệu Tư Tề vừa muốn đứng dậy lại bị Diệp Tử Phàm ấn ngồi xuống. “Trên đầu cậu có vết thương, cứ ngồi đi!”
Diệp Tử Phàm quay đầu nhìn vài nhân viên đứng gần đó, tỏ ra không vui: “Sao mọi người còn đứng đó mà không đưa Triệu phó phòng đến bệnh viện?”
Trợ lý Tiểu Vương của Triệu Tư Tề cuống quít đáp lời: “Diệp tổng, đã gọi 120, nhưng đường bị chặn nên xe cứu thương không vào được!”
Triệu Tư Tề lên tiếng: “Diệp tổng, tôi không sao!” “Xe cứu thương nhất thời không đến được, ở đây cũng không có phòng mạch, tôi có ít thuốc, anh băng bó tạm đi!” Một giọng nam thanh thúy truyền đến.
Diệp Tử Phàm nhìn theo hướng âm thanh truyền đến thì thấy Mạch Tử tay ôm hòm thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124092/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.