Diệp Tử Phàm vuốt ve tấm ảnh ố vàng trong tay, trên ảnh là hai thiếu niên khoác vai nhau đứng dưới chân đồng hồ Big Ben tại London, cả hai người đều cười đến hồn nhiên không mang theo chút tạp chất nào.
Lâm Ngọc Trân mở cửa phòng ra, trong phòng tràn ngập khói thuốc lá, dưới tầng tầng khói thuốc cô nhìn thấy Diệp Tử Phàm đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, vẻ mặt tràn đầy cô đơn lẫn đau thương.
Trên bàn trà phủ đầy ảnh chụp, Lâm Ngọc Trân nhìn vào cũng thấy đau lòng. Cô đi đến bên Diệp Tử Phàm muốn an ủi nhưng lại không biết nên nói gì.
Diệp Tử Phàm nghe thấy tiếng bước chân nhưng vẫn không buồn xoay người lại mà chỉ đăm đăm ngó dòng xe qua lại bên dưới cửa sổ. Một lúc sau, hắn mới khàn khàn nói: “Lần đầu tiên tôi đến London là đi cùng với La Minh! Hồi đó tiếng Anh của tôi tệ lắm, căn bản không hiểu nổi mấy người tóc vàng đó nói gì, tên La Minh kia tối ngày dịch bậy hại tôi làm trò cười không ít lần.”
“Cậu ấy theo tôi được mười năm rồi! Tôi chưa từng xem cậu ta là cấp dưới, cậu ấy chính là anh em của Diệp Tử Phàm này!” “Con người của La Minh cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá tham tiền tài! Chuyện cũng đã rồi, tôi không trách cậu ấy, nhưng tại sao cậu ấy lại làm như vậy chứ?”
Diệp Tử Phàm nói đến câu cuối cùng thì giọng đã nghèn nghẹn, Lâm Ngọc Trân thở dài, an ủi: “Diệp tổng, đâu có ai ngờ được việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124079/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.