Đoạn Cửu Niệm đã đến tuổi học mẫu giáo, Cảnh Xán Xán nhất quyết đòi Đoạn Cửu Niệm học cùng lớp với mình, như vậy bé sẽ có thể bảo vệ em trai.
Nhưng Đoạn Cửu Niệm vẫn còn rất nhỏ tuổi, Thẩm Vi Tửu sợ bé học lớp đó sẽ bị ai bắt nạt.
Thẩm Vi Tửu mặc quần áo cho Đoạn Cửu Niệm, cậu nhóc mới bốn tuổi mà chân dài dáng cao, vừa nhìn đã biết lớn lên sẽ rất cao.
Sau khi mặc quần áo xong, Đoạn Cửu Niệm cắm tay vào trong túi quần, mặt vô cảm bước ra khỏi phòng chuẩn bị ăn cơm, Thẩm Vi Tửu nhìn điệu bộ đó của Niệm Niệm, cô không nhịn được cười cười: “Tên nhóc này lại học theo ba nó rồi.”
Đoạn Cửu Niệm ngồi trên bàn yên tĩnh ăn cơm, bé nhìn thấy Thẩm Vi Tửu vào phòng bếp, liền nói: “Mẹ ăn cơm đi, cứ để đó ba làm ạ.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Tối qua ba con về muộn, để ba ngủ thêm một lát.”
Đoạn Cửu Niệm nhớ đến sáng nay mình đi WC thì thấy ba chạy bộ về, cậu nhóc nghĩ nghĩ một lúc, vẫn quyết định không nói cho mẹ.
“Niệm Niệm, con muốn đi học với Xán Xán không?”
Niệm Niệm hướng nội, thường không thích nói chuyện giống Đoạn Khâm, nhưng Thẩm Vi Tửu biết bé là một đứa trẻ có chủ kiến, gặp chuyện gì cũng sẽ nói với Niệm Niệm, hỏi ý kiến của bé.
Niệm Niệm nói: “Ba thấy sao ạ?”
Thẩm Vi Tửu nghĩ nghĩ: “Ba tôn trọng ý kiến của con.”
Đoạn Cửu Niệm nói: “Con không muốn đi học với Xán Xán.”
Xán Xán thường bắt nạt bé, nhưng bé là con trai, không thể so đo với con gái, vậy bé không đi học với Xán Xán thì hơn.
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Mẹ cũng cảm thấy con nên học từ lớp dưới trước.”
Cho dù Niệm Niệm ra dáng trưởng thành, nhưng trong lòng Thẩm Vi Tửu, bé mãi là một đứa trẻ.
Ở trường mẫu giáo, Cảnh Xán Xán được coi là chị đại, cô nhóc xinh đẹp, tính cách lại hoạt bát, có rất nhiều bạn nhỏ thích chơi với Cảnh Xán Xán, hôm nay bé nghe nói trường mẫu giáo của mình có một bạn mới nhập học, trông rất tuấn tú và đáng yêu, lúc ấy bé xì một tiếng, có đẹp bằng Niệm Niệm nhà bé không?
Kết quả là Xán Xán vẫn không thắng nổi sự tò mò trong lòng nên đi nhìn, kết quả là vừa trông thấy, bé đã tức đến phát khóc.
Không phải Niệm Niệm đang ngồi đó thì là ai?
Chỗ bên cạnh có hai bé gái đang ngồi, Niệm Niệm còn cười với mấy cô bé khác.
Xán Xán cảm thấy vô cùng tủi thân, chẳng phải Niệm Niệm nói không đi học sao? Sao lại không học cũng mình, bé còn định giới thiệu bạn của mình cho Niệm Niệm đấy.
Niệm Niệm có bạn mới, liệu sẽ không cần bé nữa hay không.
Đoạn Cửu Niệm đang nghe cô giáo kể chuyện, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bé gái khóc, cậu nhóc vừa ngoảnh đầu thì nhìn thấy Cảnh Xán Xán đứng ở bên ngoài, nước mắt rơi như mưa.
Đoạn Cửu Niệm giơ tay ra hiệu bên ngoài là bạn của bé, cô giáo trực tiếp dẫn Cảnh Xán Xán vào lớp.
Đoạn Cửu Niệm nói: “Xán Xán, có phải bạn nào bắt nạt em hay không?”
“Vâng ạ, người đó chính là Niệm Niệm.”
Đoạn Cửu Niệm luống cuống: “Em có bắt nạt chị đâu.”
“Sao em không đi học cùng chị?”
Đoạn Cửu Niệm nói: “Em còn nhỏ.”
Cảnh Xán Xán khóc một hồi mới thôi, sau đó cô nhóc quyết định học lại một năm mẫu giáo, lớn lên cùng Đoạn Cửu Niệm, bằng không bé sợ có bạn nào sẽ bắt nạt cậu nhóc.
Đến tối, khi Thẩm Vi Tửu và Trương Thuần đến đón con, Trương Thuần mới biết cả ngày hôm nay Cảnh Xán Xán ở trường mẫu giáo, chưa kể khóc lóc một thôi một hồi lại còn bắt nạt ba bạn nhỏ khác phát khóc.
Cảnh Xán Xán nói: “Bọn họ đều bắt nạt Niệm Niệm, con báo thù cho Niệm Niệm.”
Đoạn Cửu Niệm mím môi, mấy bạn đó chỉ cho bé ăn mà thôi.
Thẩm Vi Tửu thấy ánh mắt của Đoạn Cửu Niệm đều đặt trên người Cảnh Xán Xán, bèn nhéo nhéo má cậu nhóc: “Niệm Niệm, Xán Xán ra mặt giúp con, có phải con nên cảm ơn Xán Xán không nhỉ?”
Cảnh Xán Xán đang bị Trương Thuần dạy dỗ không được bắt bạt các bạn, chợt nghe thấy Đoạn Cửu Niệm nói: “Bác ơi, đừng đánh Xán Xán nữa, hôm nay Xán Xán đã giúp cháu. Xán Xán, em quyết định ngày mai đến lớp lá học, chị phải bảo vệ em nhé.”
Cảnh Xán Xán vốn cho rằng Đoạn Cửu Niệm sẽ mách rằng mình bắt nạt người khác, ai ngờ Niệm Niệm không chỉ nói giúp mình mà còn muốn tới lớp lá học cùng mình, cô nhóc rất vui.
Thẩm Vi Tửu không ngờ Niệm Niệm sẽ suy nghĩ cho người khác như vậy, trên đường về, cô nghe thấy Niệm Niệm kéo tay Xán Xán bảo cô nhóc không được bắt nạt các bạn nữa, không thì cô giáo sẽ nổi giận, không cho bọn họ ngồi cùng nhau.
Cảnh Xán Xán sợ tới mức gật gật đầu, vô cùng nghe lời Niệm Niệm.
Lúc Đoạn Khâm về nhà, Thẩm Vi Tửu kể chuyện này với Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm nói: “Niệm Niệm ngoan vậy không tốt sao?”
“Nhưng nó quá ngoan, em luôn cảm thấy con sẽ bỏ lỡ rất nhiều thú vui.”
Đoạn Khâm nhìn Niệm Niệm đang đọc sách, sờ sờ tóc Thẩm Vi Tửu: “Đừng lo, Niệm Niệm còn có Xán Xán mà.”
“Còn em đấy, dạo này em quá quan tâm Niệm Niệm rồi.”
“Hả? Niệm Niệm là con chúng ta, em không quan tâm con thì quan tâm ai?”
Đoạn Khâm khẽ ho khan, không hề ngượng ngùng chút nào, dù sao thì mấy năm nay mình ghen với con cũng không phải lần một lần hai: “Anh đây. A Tửu, em không quan tâm đến anh nữa.”
Thẩm Vi Tửu bật cười, nét phong tình độc nhất nơi khóe mắt khiến Đoạn Khâm không nhịn được dịch lại gần, đến khi Thẩm Vi Tửu khẽ đẩy anh, anh mới lấy lại tinh thần, Đoạn Cửu Niệm đang nhìn bọn họ.
Đoạn Khâm nói: “Niệm Niệm, con ở đây đọc sách nha, ba và mẹ có chuyện muốn nói.”
Đoạn Cửu Niệm ngây thơ gật gật đầu, bé biết đây là một kiểu giao lưu của ba và mẹ, nhưng lại không biết lần nào mẹ mình cũng bị bắt nạt đến phát khóc trên giường.
Thẩm Vi Tửu nằm trên giường, tay chân vô lực, đành phải leo lên người Đoạn Khâm, Đoạn Khâm xót xa hôn lên vết sẹo trên bụng Thẩm Vi Tửu.
Lần nào nhìn anh cũng cảm thấy lòng đau âm ỉ.
Thẩm Vi Tửu rũ mắt nhìn Đoạn Khâm: “Đã nhìn mấy năm rồi mà còn nhìn làm gì?”
Đoạn Khâm nói: “Đau không?”
Vết sẹo đó đã biến thành màu hồng nhạt, trông vô cùng rõ ràng trên làn da trắng nõn của Thẩm Vi Tửu: “Hết đau rồi.”
“Ông xã.” Thẩm Vi Tửu bỗng ngọt ngào gọi một tiếng ông xã, động tác của Đoạn Khâm chợt dừng lại, anh ngẩng đầu hôn lên mặt Thẩm Vi Tửu: “Sao vậy em?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Em muốn đi xăm.”
Đoạn Khâm còn chưa nói gì, Thẩm Vi Tửu không biết mệt mà bật dậy, cô nhặt điện thoại dưới mặt đất lên, mở album ảnh ra đưa cho Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm cầm điện thoại của Thẩm Vi Tửu: “Xem ra em vẫn chưa mệt lắm, người vừa nãy mới than mệt đâu rồi?”
Thẩm Vi Tửu chớp chớp mắt: “A Khâm, em mệt lắm à, anh nhìn xem, em chẳng mệt gì cả.”
Trong album có rất nhiều ảnh hình xăm, có hoa tường vi nở rộ sau lưng, nhìn rất gợi cảm, còn cả hình chữ cái tiếng Anh trên đùi, Thẩm Vi Tửu phát hiện sắc mặt Đoạn Khâm dần dần thay đổi, cô không khỏi có hơi ảo não, chẳng lẽ hình mình chọn xấu lắm à?
Bàn tay cầm điện thoại của Đoạn Khâm hơi xiết lại: “À? Em muốn xăm ở đâu?”
“Ở đây.” Thẩm Vi Tửu chỉ vào vùng bụng bằng phẳng của mình.
Tay Đoạn Khâm hơi khựng lại, anh nhíu mày nói: “Sao bỗng dưng lại muốn xăm ở đó?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Chẳng phải là vì lần nào anh cũng để ý chỗ đó hay sao.”
Vết sẹo đó quả thật không đẹp, nhưng lại là dấu vết cô mang thai Niệm Niệm, ở trong mắt của Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu đều không hề xấu.
Nhưng Đoạn Khâm cũng có thể lý giải được suy nghĩ của Thẩm Vi Tửu, anh gật đầu: “Em định xăm hình gì?”
“Ông xã chọn đi.” Thẩm Vi Tửu cười tủm tỉm nói.
Ngón tay Đoạn Khâm nhẹ nhàng chạm lên trên, ngón tay anh hơi thô ráp, hoàn toàn đối lập với làn da trơn mịn của Thẩm Vi Tửu, chỉ để lại vết sẹo này thôi mà Đoạn Khâm đã đau lòng một khoảng thời gian dài, vừa nghĩ đến khi xăm, đầu kim sắc bén sẽ châm lên đó và để lại dấu vết, Đoạn Khâm đã không muốn A Tửu đi xăm.
“Hình hoa hồng đi.” Đoạn Khâm nói.Lúc đi xăm, Đoạn Cửu Niệm cũng đòi đi theo, bé không khóc nháo giống Xán Xán mà chỉ lẳng lặng đứng ở đó, dùng ánh mắt quật cường nói rằng con muốn đi.
Đoạn Cửu Niệm rất hiếm khi bày tỏ nguyện vọng mãnh liệt như vậy, Thẩm Vi Tửu đau lòng nên dẫn theo cả Niệm Niệm.
Sau khi lên xe, Đoạn Cửu Niệm vẫn lặng lẽ dựa trên người Thẩm Vi Tửu, thừa dịp ba không phát hiện, bé dịch lại gần mẹ hơn một chút.
Đoạn Khâm thấy con quỷ nhỏ ngồi ghế sau thường xuyên nhìn mình, anh không nhịn được cười cười: “Muốn dựa thì dựa đi, cứ nhìn ba làm gì? Muốn ngồi trong lòng ba à?”
Đoạn Cửu Niệm vội vàng lắc đầu, bé không thèm ngồi trong lòng ba đâu, trên người ba không có mùi thơm như mẹ, cơ bắp còn cứng đờ.
Thẩm Vi Tửu sờ đầu Đoạn Cửu Niệm: “Niệm Niệm, con biết mẹ sắp làm gì không?”
Đoạn Cửu Niệm lắc đầu.
Thẩm Vi Tửu bèn đặt bàn tay nhỏ của Đoạn Cửu Niệm lên bụng mình: “Chỗ này là vết sẹo lúc sinh Niệm Niệm, hôm nay mẹ muốn dùng thứ khác để che đi.”
Đoạn Cửu Niệm nhìn vết sẹo đó, bé cúi đầu thổi: “Niệm Niệm thổi thổi, mẹ sẽ không đau nữa.”
“Nhưng Niệm Niệm à, con nhất định không được xăm bừa lên người, phải đợi sau này trưởng thành, có ý thức tự quyết định mới có thể lựa chọn, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận.”
Thẩm Vi Tửu sợ mình đi xăm sẽ tạo ấn tượng không tốt cho Niệm Niệm nên dặn dò bé.
“Mẹ, con biết rồi.”
Thợ xăm là một bà lão đã già, đây là lần đầu bà thấy có người đi xăm mà dẫn theo một nhà cả lớn cả bé đều đến đây: “Không biết cô muốn xăm hình gì?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Hoa hồng ạ.”
Bà gật đầu: “Được.”
Thẩm Vi Tửu luyện múa đã nhiều năm, có thể nhìn thấy đường nhân ngư lờ mờ trên bụng, lúc bà lão định hạ kim thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông vẫn luôn im lặng từ nãy: “Nhẹ chút ạ.”
“Chỗ tôi không đau lắm đâu, chỉ như kiến cắn thôi.”
Sau khi xăm xong, toàn bộ làn da xung quanh đều đỏ lên, bà lão vừa bôi thuốc vừa nói: “Da của cô nhạy cảm quá, về nhà nhớ bôi thuốc hàng ngày, lúc tắm phải dán màng chống thấm lên.”
Đoạn Khâm im lặng đứng nhìn Thẩm Vi Tửu, bởi lúc xăm bị đau nên trong mắt A Tửu có chút nước mắt, làn da trắng nõn đỏ ửng, bông hoa hồng kia như vươn lên từ trong đầm lầy đỏ, xinh đẹp khiến người khác không nhịn được muốn đến nhìn xem rốt cuộc có phải hoa thật hay không.
Thần bí mà mỹ lệ, đóa hồng đầy gai này đã bén rễ trong trái tim cằn cỗi của Đoạn Khâm, sau đó đem lại một bông hoa hồng.
Đó là bông hồng vì Thẩm Vi Tửu mà nở rộ.
Thẩm Vi Tửu xăm xong, Đoạn Khâm đột nhiên nói anh cũng muốn xăm, anh vén tay áo lên, vết sẹo trên cổ tay đã không còn rõ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.
“Một tay xăm dloves, tay khác xăm dloven.”
Anh chia bản thân thành hai phần, một phần để yêu A Tửu, một phần để yêu đứa con Niệm Niệm của họ.
Còn bản thân anh thì để cho A Tửu yêu.
Sau khi nhìn thấy hình xăm của Thẩm Vi Tửu, Trương Thuần hoảng sợ: “Sao em lại xăm hình thế? Nhưng hình xăm của em cũng đẹp đấy.”
Thẩm Vi Tửu cười nói: “Như vậy sẽ không nhìn thấy vết sẹo mổ nữa.”
Trương Thuần sờ sờ, cảm thấy Thẩm Vi Tửu rất giống bông hồng này, nở rộ rực rỡ, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều mang theo sức hấp dẫn độc nhất, nhờ múa ba lê nên khí chất pha thêm chút thanh thuần, hai loại này kết hợp với nhau, khó trách Đoạn Khâm sẽ yêu A Tửu đến phát cuồng.
Cảnh Xán Xán đang xem gameshow trên TV, tên là《 Nghỉ Hè Cùng Ba 》, một đám các ông bố minh tinh đang dẫn con đi khắp nơi du ngoạn, nhưng đoàn phim chỉ cung cấp phòng ở, cơm ăn và tiền đều phải làm nhiệm vụ mới nhận được.
Cô nhóc thích xem Leng Keng trong gameshow nhất, bởi Leng Keng rất giống Niệm Niệm, nhưng bé vẫn cảm thấy Leng Keng không đẹp bằng Niệm Niệm.
“Dì, dì tới xem TV với cháu đi.”
Thẩm Vi Tửu bèn ngồi xuống bên cạnh xem TV cùng Xán Xán, còn Niệm Niệm thì đang đọc sách ở đằng kia.
Trương Thuần cảm thán: “Niệm Niệm đọc chăm chú quá, mà cháu biết chữ trên đó hả?”
Cảnh Xán Xán cười khanh khách, Đoạn Cửu Niệm còn tưởng rằng cô nhóc đang chê mình, gương mặt đỏ lên: “Bác, cháu biết, chữ nào không biết cháu sẽ nhớ kỹ rồi về tra từ điển.”
Trương Thuần bị lời nói của Niệm Niệm dọa sợ: “Niệm Niệm là thần đồng hả?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Chị Thuần, chị đừng nói linh tinh, Niệm Niệm chỉ thích học một chút mà thôi.”
Niệm Niệm đã đủ thành thục, Thẩm Vi Tửu không muốn Niệm Niệm có thêm danh hiệu thần đồng.
Mỗi người chỉ có một thời thơ ấu, cô chỉ muốn lúc nhỏ tuổi Niệm Niệm vui vẻ là được.
Lúc Thẩm Vi Tửu đưa Đoạn Cửu Niệm về nhà thì thấy Thẩm Như và Lý Khánh đang ở đây, Niệm Niệm chạy đến ngọt ngào gọi một tiếng bà ngoại.Thẩm Như lập tức nở nụ cười, bà vốn muốn có con với Lý Khánh, nhưng nghĩ đến con gái mình đã có con, bà ngẫm lại rồi từ bỏ, nhưng thật ra bà vẫn đối xử rất tốt với Niệm Niệm.
“Ba, mẹ, sao hai người lại đột nhiên đến đây?”
Nói tới đây, Lý Khánh liếc mắt nhìn Thẩm Như một cái, sau đó nói: “Đoạn Khâm đâu rồi?”
Đoạn Khâm đang dạy học cho mấy đứa trẻ ở lớp quyền anh, bọn nhóc vẫn chưa cao đến cẳng chân Đoạn Khâm, cả đám đứng nghiêm, nghe huấn luyện viên Đoạn kể chuyện đánh quyền.
Điện thoại của Đoạn Khâm vang lên, Thẩm Vi Tửu gọi anh về nhà, nói là Thẩm Như đến, muốn nói với bọn họ một chuyện.
Đoạn Khâm bèn giao tiết dạy còn lại cho huấn luyện viên khác, trên đường về nhà, trong lòng anh cũng đã lờ mờ đoán ra được.
“Mẹ, Đoạn Khâm đã về rồi, mẹ có gì muốn nói thì nói đi.”
Thẩm Như ôm Niệm Niệm, trong giọng nói chứa đựng sự nghẹn ngào: “A Tửu, Đoạn Khâm, Đậu Đỏ chết rồi.”
Từ khi Thẩm Vi Tửu mang thai, bọn họ đành phải đưa nó đến chỗ Thẩm Như, sau khi sinh Niệm Niệm, bởi vì bé còn nhỏ nên cũng không đón Đậu Đỏ về.
Thẩm Vi Tửu có chút hoảng hốt, tính cả năm nhặt được Đậu Đỏ thì cũng đã chín năm rồi.
“Bác sĩ thú y nói Đậu Đỏ đã mười hai tuổi, cũng coi như chết già bình thường.” Lý Khánh lên tiếng giải thích, ông sợ A Tửu sẽ trách Thẩm Như không chăm sóc tốt cho Đậu Đỏ.
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Con biết rồi.”
Đây là lần đầu Niệm Niệm nhìn thấy mẹ khóc trước mặt mình, nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp của mẹ lặng lẽ chảy xuống, bé cảm thấy rất khó chịu.
“Ba, ba dỗ mẹ đi.” Đoạn Cửu Niệm sốt ruột nói.
Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu, thấp giọng nói: “Đậu Đỏ chỉ đi đến thiên đường thôi, nơi đó có đồ ăn Đậu Đỏ thích, còn có cả chú chó nhỏ mà Đậu Đỏ thích.”
Thẩm Vi Tửu nghẹn ngào: “Nhưng em sẽ không được gặp lại Đậu Đỏ nữa.”
Lần đầu Đoạn Cửu Niệm tiếp xúc với cái chết chính là lúc chú chó nhà mình mất, bé nhìn mẹ mình khóc rất thảm thương, nhưng may là có ba ở đây, như vậy một lát sau mẹ sẽ không khóc nữa.
Sự ra đi của Đậu Đỏ khiến tinh thần Thẩm Vi Tửu sa sút mất một khoảng thời gian, cô sắp xếp lại ảnh của Đậu Đỏ làm thành album, cô không muốn lãng quên Đậu Đỏ theo thời gian.
Lúc Đoạn Khâm về nhà thì thấy tâm tình Thẩm Vi Tửu đã khá hơn rất nhiều, anh nói: “A Tửu, em đã xem chương trình 《 Nghỉ Hè Cùng Ba 》 chưa?”
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Hôm trước em xem một đoạn ở nhà chị Thuần.”
Đoạn Khâm xoa xoa mi tâm: “Anh chưa xem, nhưng hôm nay nhà sản xuất chương trình đó đột nhiên gọi điện thoại cho anh, mời anh đưa con đến tham gia chương trình.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Sao đột nhiên lại mời anh vậy?”
“Bọn họ nói muốn quay một tập về hoài niệm.”
Thẩm Vi Tửu bật cười, cô nhìn Đoạn Khâm, năm nay anh đã hơn 30 tuổi đầu, nhưng từ gương mặt lại không thể nhìn ra tuổi thật: “Bây giờ quyền vương Đoạn Khâm đã trở thành người có tuổi rồi.”
Đoạn Khâm bất đắc dĩ: “Anh vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ em luôn lo lắng cho Niệm Niệm, nên về nhà hỏi em xem sao.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Em cảm thấy nên cho Niệm Niệm xem chương trình đó, hỏi xem Niệm Niệm có muốn tham gia không, nếu nó muốn thì tham gia.”
Đoạn Khâm nói: “Nhưng nếu tham gia thì anh sẽ không được nhìn thấy em trong một khoảng thời gian dài.”
“Lâu vậy rồi mà nhìn vẫn chưa chán sao?”
Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu: “Chán? Em chán anh rồi hả?”
Thẩm Vi Tửu cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, anh nhìn xem, bây giờ trên mạng có rất nhiều tiểu thịt tươi A… a… Đoạn Khâm.”
Thẩm Vi Tửu còn chưa nói xong đã bị Đoạn Khâm đè lên giường để hôn, anh tức giận đến phát điên rồi, vậy mà A Tửu lại nói chán anh.
Hôn xong, Đoạn Khâm tháo cà vạt xuống: “A Tửu, anh chiều em quá rồi.”
Thẩm Vi Tửu chớp chớp mắt: “Hả? Anh giai Khâm, anh nói gì vậy?”
“Cho dù em làm nũng anh cũng sẽ không mềm lòng, anh sắp xa em hai tháng rồi.”
Thẩm Vi Tửu ghé vào gối, lúc Đoạn Khâm mặt vô cảm nói những lời này quả thật rất buồn cười.
Vẻ mặt Đoạn Khâm nháy mắt trở nên cứng đờ, anh thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự trở thành người có tuổi rồi sao?
Đoạn Khâm và Niệm Niệm ngồi trên sô pha, hai người đều xem chương trình đó bằng vẻ mặt không cảm xúc, Thẩm Vi Tửu vừa ăn chanh vừa đến gần: “Niệm Niệm muốn tham gia không?”
Đoạn Cửu Niệm nói: “Con cảm thấy hơi lãng phí thời gian.”
Thật ra chương trình này nhằm mục đích gia tăng mối quan hệ giữa ba và con, nhưng Đoạn Cửu Niệm cảm thấy chương trình như vậy còn không bằng bé và mẹ cùng tham gia, như vậy có thể cướp lại mẹ đã bị ba chiếm mất.
Đoạn Khâm nói: “Đừng nói vậy, con chưa tham gia sao biết lãng phí thời gian?”
Thẩm Vi Tửu phát hiện Đoạn Khâm xem vô cùng nghiêm túc, cô không khỏi cười cười, tiếp tục ăn chanh.
Hương chanh nhàn nhạt chui vào trong mũi Đoạn Khâm, anh cảm thấy có chút khô nóng.
Đoạn Cửu Niệm không ngờ Đoạn Khâm lại muốn tham gia: “Ba, ba có biết là nếu tham gia sẽ không thể về nhà trong vòng hai tháng không?”
“Sao vậy?”
Đoạn Cửu Niệm nhớ đến trước đây ngày nào không thấy mẹ ba cũng nôn nóng, mà bây giờ lại là cả hai tháng.
“Hơn nữa không thể dùng điện thoại đấy.”
Đoạn Khâm cảm thấy đây không phải anh đưa Niệm Niệm tham gia chương trình mà là Niệm Niệm đưa mình đi tham gia.
“Đàn ông con trai chí ở bốn phương, không được giới hạn tầm mắt trong một khoảng trời nhỏ hẹp.” Đoạn Khâm nói với Đoạn Cửu Niệm.
Đoạn Cửu Niệm gật đầu: “Vâng, ba.”
Đoạn Khâm không ngờ mình lại bị vả mặt nhanh đến như vậy, ngày đầu tiên tham gia chương trình, tối đó Niệm Niệm ngủ cùng anh, chóp mũi không có hương chanh quen thuộc, căn bản là anh không ngủ được, đành phải ra ngoài ngắm sao.
Ánh sao trong núi rất sáng, rất giống đôi mắt A Tửu.
Nhân viên ghi hình hỏi anh vì sao không ngủ được.
Đoạn Khâm nói: “Nhớ bà xã.”
“Có thể bàn bạc cho tôi mượn điện thoại một chút được không?”
Nhân viên ghi hình không định cho mượn, nhưng dưới ánh mắt ép buộc của Đoạn Khâm, anh ta đành khuất phục.
Nhưng sau đó anh ta lại quay được cảnh vô cùng dịu dàng của quyền vương, anh hỏi bà xã đã ăn chưa, dặn dò bà xã đồ trong nhà để ở đâu.
Nhân viên ghi hình cảm thấy mình cho mượn điện thoại cũng không lỗ, đến lúc đó có thể cắt đoạn này cho vào cảnh hậu danh đề. (Cảnh hậu danh đề – Post-credits scene: là những cảnh hậu trường hoặc cảnh quay thú vị trong phần credit cuối phim)
Sau khi Đoạn Khâm nói chuyện điện thoại xong, anh trả điện thoại cho nhân viên ghi hình, nói một tiếng cảm ơn: “Đoạn vừa rồi không bị truyền ra ngoài chứ?”
Nhân viên ghi hình lắc đầu, lúc này Đoạn Khâm mới thu hồi ánh mắt, anh hài lòng về phòng đi ngủ.
Ai ngờ đến hôm sau, tổ chương trình lại đăng tải lên Weibo đoạn video Đoạn Khâm gọi điện thoại cho bà xã vào đêm khuya.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]