“Không được.” Trong mắt Thẩm Vi Tửu ngập đầy hơi nước, anh… sao anh có thể nói nhốt cô lại chứ.
Đoạn Khâm cảm nhận được động tác giãy dụa của Thẩm Vi Tửu, anh càng ôm cô chặt hơn.
A Tửu của anh lại muốn chạy thoát khỏi lồng ngực anh.
Anh biết mình và A Tửu đã bỏ lỡ nhau lâu như vậy, nhưng chẳng phải A Tửu đã xóa tin nhắn chiếc nhẫn kia rồi sao?
Cho dù không nói, nhưng anh vẫn nhận ra mỗi lần nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình, A Tửu đều cực kỳ nhạy cảm.
Nhốt lại thì tốt rồi, như vậy cô sẽ vĩnh viễn không trốn thoát được, chỉ có thể ngoan ngoãn trốn vào lồng ngực anh mà thôi.
Tiếng chân từ trên bậc thang truyền đến càng ngày càng gần, Thẩm Vi Tửu bị Đoạn Khâm hôn đến nỗi không thở nổi, muốn đẩy anh ra cũng không được, đành trơ mắt nhìn Thẩm Như và chú Lý xuống tầng.
Thẩm Như suýt làm rơi đồ trên tay, may là Lý Khánh đỡ kịp.
Đoạn Khâm nhìn cô trợn tròn mắt, rốt cuộc cũng buông cô ra, anh chợt thấy cô chôn mặt trên vai mình, hai tai đỏ bừng, trái tim của anh lập tức trở nên mềm mại, suy nghĩ vặn vẹo trong lòng cũng dần bị chôn giấu.
Đoạn Khâm nhẹ nhàng xoa tai Thẩm Vi Tửu, thấp giọng nói: “Xấu hổ à?”
Anh chưa thấy Thẩm Vi Tửu trả lời mà lại nghe thấy một giọng nói thâm trầm truyền đến từ phía sau: “Cậu là ai?”
Đoạn Khâm nửa ôm eo Thẩm Vi Tửu, xoay người lại thì thấy một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-doc-nhat/3020006/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.