“Không được.” Trong mắt Thẩm Vi Tửu ngập đầy hơi nước, anh… sao anh có thể nói nhốt cô lại chứ.
Đoạn Khâm cảm nhận được động tác giãy dụa của Thẩm Vi Tửu, anh càng ôm cô chặt hơn.
A Tửu của anh lại muốn chạy thoát khỏi lồng ngực anh.
Anh biết mình và A Tửu đã bỏ lỡ nhau lâu như vậy, nhưng chẳng phải A Tửu đã xóa tin nhắn chiếc nhẫn kia rồi sao?
Cho dù không nói, nhưng anh vẫn nhận ra mỗi lần nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình, A Tửu đều cực kỳ nhạy cảm.
Nhốt lại thì tốt rồi, như vậy cô sẽ vĩnh viễn không trốn thoát được, chỉ có thể ngoan ngoãn trốn vào lồng ngực anh mà thôi.
Tiếng chân từ trên bậc thang truyền đến càng ngày càng gần, Thẩm Vi Tửu bị Đoạn Khâm hôn đến nỗi không thở nổi, muốn đẩy anh ra cũng không được, đành trơ mắt nhìn Thẩm Như và chú Lý xuống tầng.
Thẩm Như suýt làm rơi đồ trên tay, may là Lý Khánh đỡ kịp.
Đoạn Khâm nhìn cô trợn tròn mắt, rốt cuộc cũng buông cô ra, anh chợt thấy cô chôn mặt trên vai mình, hai tai đỏ bừng, trái tim của anh lập tức trở nên mềm mại, suy nghĩ vặn vẹo trong lòng cũng dần bị chôn giấu.
Đoạn Khâm nhẹ nhàng xoa tai Thẩm Vi Tửu, thấp giọng nói: “Xấu hổ à?”
Anh chưa thấy Thẩm Vi Tửu trả lời mà lại nghe thấy một giọng nói thâm trầm truyền đến từ phía sau: “Cậu là ai?”
Đoạn Khâm nửa ôm eo Thẩm Vi Tửu, xoay người lại thì thấy một người đàn ông đã có tuổi đang nhìn mình.
Bàn tay Đoạn Khâm đang đặt trên lưng Thẩm Vi Tửu đột nhiên ôm chặt: “Ông là ai?”
Hai tai Thẩm Vi Tửu đỏ lên như sắp nhỏ máu, cô có thể nghe thấy sự ghen tuông trong giọng Đoạn Khâm, càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Lý Khánh sững sờ, lúc ông lên tiếng thì thấy Thẩm Như vô cùng kinh ngạc, ông còn tưởng rằng người này cưỡng bức A Tửu, nhưng lúc này thấy A Tửu chôn trong ngực người đó, ông bỗng cảm thấy khó hiểu.
Sự ghen tuông trong lòng Đoạn Khâm đã ngập trời, anh cho rằng A Tửu bỏ trốn cùng người đàn ông này, nhưng lại không để ý đến Thẩm Như đang đứng bên cạnh.
Đến tận khi Thẩm Như thử gọi một tiếng Đoạn Khâm, Đoạn Khâm mới dời mắt đến Thẩm Như.
Đoạn Khâm nhíu mày, nhưng khi Thẩm Như nói câu tiếp theo, bà bỗng trở nên lúng túng.“Tôi là mẹ của A Tửu, cậu không nhớ tôi à?” Thẩm Như cảm thấy xấu hổ, bà nhớ đến một chuyện xảy ra từ rất lâu về trước.
Thẩm Vi Tửu cảm nhận được bàn tay đặt bên hông mình dần buông lỏng, cô vội vàng cúi đầu đi đến bên cạnh Thẩm Như, gọi một tiếng mẹ.
Tựa như phản ứng của một cô gái yêu sớm bị mẹ mình bắt được.
Thẩm Như lập tức hiểu rõ, hiện tại Đoạn Khâm là bạn trai A Tửu sao?
Thẩm Như nói: “Đã đến đây rồi thì lên nhà ngồi một lát đi, mấy hôm nay đang chuyển nhà, mong cậu đừng chê.”
“Không đâu ạ.” Đoạn Khâm im lặng một hồi mới nói.
Thẩm Vi Tửu nhìn phản ứng chậm chạp của Đoạn Khâm, phát hiện lỗ tai anh cũng đỏ lên.
Cả đoạn đường, Đoạn Khâm chỉ cảm thấy người mình đều lâng lâng, hiện tại được coi là anh đang gặp phụ huynh sao?
Anh không ngờ mình sẽ gặp mẹ A Tửu dưới tình huống này, hơn nữa dường như bác gái còn biết anh.
Vậy mà vừa rồi anh còn ghen với cả bác trai.Đoạn Khâm đi được mấy bước, đột nhiên nói: “Xin chờ cháu một lát ạ.”
Nói xong, anh vội vàng xuống dưới nhà, để lại Thẩm Như đang cười nói: “Chắc là cậu ta tưởng anh là ba của A Tửu.”
Lý Khánh nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Cuối cùng Đoạn Khâm cũng đi, Thẩm Vi Tửu mới có cơ hội mở miệng: “Mẹ, Đoạn Khâm không phải bạn trai con.”
Thẩm Như nói: “Mẹ biết rồi, mẹ biết rồi, người ta đang theo đuổi con.”
Thẩm Vi Tửu cắn cắn môi dưới: “Con chia tay với anh ấy rồi.”
Thẩm Như nhìn A Tửu, con gái do bà sinh ra nên bà rất hiểu cô, biểu hiện vừa rồi của A Tửu rõ ràng là ỷ lại vào đối phương, còn thích đối phương nữa, sao mà đã chia tay được.
Nhưng Thẩm Như không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện của Thẩm Vi Tửu, bèn nói: “Vậy à, mẹ vẫn còn nhớ dáng vẻ của cậu ta năm đó khi đến gặp mẹ, không ngờ mới chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi.”
Thẩm Vi Tửu ngạc nhiên nói: “Trước đây Đoạn Khâm từng đi gặp mẹ sao?”
Thẩm Như nói: “Chuyện trước đây là do mẹ không tốt, mẹ đã không coi con là con của mình…”
Nói đến chuyện trước đây, trên mặt Thẩm Như xuất hiện sự áy náy, một lát sau bà mới tiếp tục nói: “Có một lần, mẹ quay lại tìm con thì thấy Đoạn Khâm đang ôm con nằm trên ghế, lúc đó, cậu ta nói nếu mẹ lại bỏ rơi con lần nữa…”
Thẩm Như không kể Đoạn Khâm đã nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của bà, Thẩm Vi Tửu cũng biết nhất định lúc đó Đoạn Khâm đã không nói lời gì hay ho.
Thẩm Vi Tửu cúi đầu xuống, Đoạn Khâm vĩnh viễn đều như vậy, luôn giấu mọi chuyện trong lòng.
Hơi thở quen thuộc đã trở lại sau lưng, Thẩm Vi Tửu hoảng hốt quay đầu lại thì nhìn thấy Đoạn Khâm.
Trong vài phút Đoạn Khâm xuống dưới nhà, anh không chỉ sửa sang lại đầu tóc mà còn mua một đống đồ, sau đó đưa cho Lý Khánh và Thẩm Như: “Chào bác trai bác gái ạ.”
Thẩm Như định từ chối thì thấy Thẩm Vi Tửu đột nhiên kéo tay Đoạn Khâm lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]