Tử Hoàng bị tát cho tỉnh lại vài phần, hai má nóng lên lại còn đau nhức khiến cậu tủi thân mà ôm chặt lấy Phác Dương Thanh, nức nở nói.
- Ô...ô...ô đồ chó già, chú dám đánh tôi hả ? Cha mẹ tôi còn chưa dám mắng tôi nữa đó... Ô...ô..ô tôi ghét chú.
Dương Thanh nhìn tâm can bảo bối trong lòng đang khóc đến thương tâm, ruột gan đều cồn cào cả lên. Nhưng nội tâm anh lại bảo rằng phải nghiêm khắc trừng trị Tử Hoàng, để sau này người kia không phải hư hỏng nữa. Cho nên mặc dù vẫn ôm cậu vào lòng, nhưng anh vẫn cứng rắn nói.
- Nếu cha mẹ không dạy được em thì để tôi dạy. Nên nhớ rằng, tôi chính là người lo cho em từ khi em còn bé cho đến bây giờ. Cho nên em không có quyền ghét tôi, có biết chưa ?
- Ô...ô...ô đồ chó già, chú đánh tôi nhé. Chú hết thương tôi rồi, tôi thích chú nhiều như vậy, nhưng chú dám làm tôi tổn thương. Tôi ghét chú, ghét chú rất nhiều. Hai má đều đau cả.
Tử Hoàng mặc kệ trong quán bar đang có rất nhiều người đang nhìn họ, kể cả Mạnh Nghiêm và Hoắc Đông, cậu cứ như vậy ôm chặt Dương Thanh khóc lóc lên lên án. Mà anh nghe người kia nói rằng má rất đau, liền buông cậu ra xem mặt Tử Hoàng thật kĩ, trong giọng nói ôn nhu phát ra.
- Hư thì phải đánh, em nhìn đi... Nếu tôi không tới kịp có phải lũ xấu này đã làm gì em rồi hay không ? Được rồi, được rồi mau nín đi. Là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-den-hu/3442560/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.