Tầm bảy giờ chiều, Dương Thanh cùng Tử Hoàng ngồi trên ô tô, cậu vẫn luôn như vậy, không bao giờ chịu ngồi im. Mặc kệ Dương Thanh không hề thay đổi biểu cảm, Tử Hoàng cứ ở bên cạnh lải nhải với anh không ngừng.
- Chú... Chú xem hôm nay tôi mặc có đẹp không ?
Dương Thanh còn đang tập trung lái xe, cho nên con mắt chỉ liếc qua người cậu một lần, sau đó trả lời.
- Tạm ổn, em còn chưa đến mười lăm tuổi. Không cần phải mang mấy cái quần rách gối đó đâu, với lại cũng chỉ là đi chơi với bạn, vuốt keo làm gì?. Như vậy chỉ khiến em mất đi sự trong sáng vốn có của mình thôi. Sau này mặc đồ đơn giản đúng tuổi của mình có biết chưa?
Tử Hoàng đã không được nghe lời khen ngợi còn bị anh trách móc, trong lòng liền khó chịu. Môi bĩu ra trả lời lại anh
- Tôi muốn lớn thật nhanh, tôi không muốn chú xem tôi là trẻ con nữa đâu... Chú nhìn đi, năm nay bản thân cũng đã gần ba mươi tuổi rồi còn gì... Chúng ta... Chúng ta cách nhau quá nhiều tuổi.
- Tử Hoàng, trong mắt tôi.. Em lúc nào cũng chỉ là một đứa trẻ con thôi. Đừng cố gắng chứng tỏ bản thân, cứ thuận theo tự nhiên mà lớn lên.. Hay em sợ tôi sau này phải cưới vợ liền không có ai làm bia chắn cho em hả tiểu tổ tông ?
Câu cuối cùng Dương Thanh nói đến cũng chỉ là đùa giỡn cho vui... Bản thân anh đã xác định cả đời này không bao giờ giao với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-den-hu/3442556/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.