Chương trước
Chương sau
Đồng hồ vừa điểm chín giờ tối, Phác Dương Thanh liền mang một bình sữa có độ ấm vừa phải lên phòng, đưa cho nhóc con Tử Hoàng đang ngồi trên giường nghịch ngợm ấy, khuôn mặt không biểu cảm nói

- Sữa của nhóc này, mau uống rồi đi ngủ đi

Tử Hoàng vươn đôi tay ngắn múp múp tròn tròn ra nhận lấy bình sữa, đôi mắt đen to tròn nghiêng đầu sang hỏi anh

- Chú cũng phải đi ngủ chứ? Không lẽ chú định để Hoàng ngủ một mình ?

Phác Dương Thanh nhìn thằng nhóc con đang ôm bình sữa, miệng thì lại giống như đang chất vấn mình cảm thấy có chút đau não. Nhẹ xoa huyệt thái dương, anh trả lời lại

- Đương nhiên là ta sẽ ngủ rồi. Nhưng ta còn phải làm bài báo cáo gửi cho thầy, vì vậy nhóc cứ ngủ trước đi. Một lát nữa ta sẽ ngủ sau

- Vậy chú đi đi, Hoàng uống xong bình sữa rồi sẽ ngủ
Phác Dương Thanh suy nghĩ đơn giản. Cứ cho là dù gì Tử Hoàng cũng thông minh, cho nên chắc chắn nhóc con sẽ không gây rối mình. Vì vậy liền xoa đầu nhóc con ấy, rồi đi đến chiếc bàn học của mình. Khởi động máy tính lên, bắt đầu làm bài báo cáo

Tử Hoàng cũng rất yên phận, không quậy phá, hay gây mất trật tự gì cho anh cả. Mà cậu rất ngoan ngoãn, tự giác cầm bình sữa vừa uống vừa hưởng thụ mùi hương béo ngậy của nó

Ba mươi phút trôi qua, Phác Dương Thanh cảm thấy không ổn... Thật sự rất là không ổn, cảm giác bức bối như bị người khác theo dõi, sói mói từng hành động của mình khiến Dương Thanh khó chịu, vội quay người sang nhìn Tử Hoàng đang mặc bộ đồ con gấu kia mà gầm gừ

- Này... Nhóc làm gì mà cứ nhìn ta mãi thế? Không biết như vậy là bất lịch sự hay sao hả?
Tử Hoàng hai tay vẫn ôm bình sữa vào người, miệng cười khặc khặc mang theo giọng nói non nớt trả lời lại

- Hoàng có làm gì đâu ~~ chú đẹp trai cứ làm việc tiếp đi~~~

- Nhưng nhóc đừng có nhìn ta, mau ngủ đi chứ

" Thằng nhóc này, mới vừa gần bốn tuổi thôi mà sao cái gì cũng có thể nói được vậy ? Có phải là quá thông minh rồi hay không ? "

Trong lòng Dương Thanh tuy nghĩ như vậy, nhưng vừa liếc đến nhóc con đã ngồi nghịch ngón chân của mình. Liền bất lực thở dài quay sang làm bài tiếp

Một phút trôi qua, Dương Thanh vẫn cảm giác thằng nhóc đó đang nhìn mình... Nhưng mà khi quay lại, Tử Hoàng lại làm ra vẻ nghịch bàn chân, sau khi Dương Thanh xoay người lại, thằng nhóc đó vẫn tiếp tục nhìn không rời mắt

Qua một lúc lâu, Dương Thanh cũng mặc kệ nhóc mà chuyên chú vào làm bài

- Hự... Hự... Hự Chú đẹp trai ơi~~
Tiếng nói mang theo chút mệt nhọc vang lên, Tử Hoàng mí mặt đã có chút mệt nhọc buồn ngủ.... Bây giờ trời cũng đã khuya, nhóc con không thể thức như người lớn được. Cho nên liền làm nũng gọi Dương Thanh

Mà Phác thiếu gia của chúng ta nghe giọng nói như muốn khóc của Tử Hoàng, liền xoay người qua một lần nữa. Đập vào mắt anh chính là thằng nhóc mang bộ đồ con gấu này đang gật gù liêu riu buồn ngủ. Dương Thanh nhìn đồng hồ đã gần mười giờ tối, trong đầu suy nghĩ rằng dù gì bản báo cáo cũng đã làm xong, giờ cũng nên đi ngủ rồi. Vì vậy liền đứng lên đi đến chỗ Tử Hoàng, từ trên cao nhìn xuống nói

- Mau nằm xuống ngủ đi, cố gắng chờ ta làm gì rồi bây giờ ngủ gật?

Tử Hoàng thấy người kia đã đến gần. Lập tức ngước mặt lên, vươn hai tay ngắn ngủn của mình ra, môi bĩu bĩu làm nũng nói

- Chú bế bế Hoàng.... Phải dỗ mới có thể ngủ được... Mau bế Hoàng đi~~

Trẻ con không có thể lực tốt như người lớn, dù có vui vẻ hay cố gắng đến đâu thì một khi đã đến giờ lên giường. Nhóc con hai mắt đã mơ màng đến tội nghiệp, dù có hận đến đâu anh cũng không thể nhẫn tâm với nó được. Cho nên Phác Phác Dương Thanh liền bế cậu lên, để đầu Tử Hoàng dựa vào vai mình. Sau đó dùng tay xoa nhẹ dỗ dành lưng cậu

Tử Hoàng vừa được " chú đẹp trai" bế trên tay, liền cố gắng vừa chống cự đôi mắt vừa nói

- Chú đẹp trai, Mẹ Hoàng bảo, nếu cháu thích ai, thì phải ở nhà đó... Chú ơi, cháu muốn làm cô dâu của chú, cho nên chú nhất định phải cưới cháu đó

Dương Thanh lúc này bừng tỉnh ra, trong đầu suy nghĩ

" Thì ra nhóc này là bị mẹ nó dụ dỗ sang đây ? Này là thuyết âm mưu sao?’

Tiếng nói nhỏ dần, nhỏ dần. Sau đó lại được thay thế bằng tiếng ngáy nhè nhẹ của nhóc con.... Tử Hoàng ngủ rồi, cho nên Dương Thanh nhẹ nhàng đặt bé vào góc trong mép tường. Sau đó cũng chui vào chăn nằm cạnh nhóc

Tử Hoàng khi ngủ thật sự rất đáng yêu, vẻ mặt ngây thơ khác hẳn với lúc nhóc tỉnh khiến anh không kìm được mà dùng tay xoa xoa má bánh bao của bé, rồi nhẹ nhàng cười thì thầm

- Thời gian sẽ nói lên tất cả, chúng ta không thể hứa được điều gì cả. Biết đâu được sau này nhóc sẽ quen một cô gái thật dễ thương mà quên đi ta thì sao?

Nhưng mà đời không như mơ đâu Phác thiếu gia à. Tử Hoàng sau này chưa kịp quen cô gái nào đã phải bu bám, ăn bám anh đến cả hết quãng đời sau này rồi... Cho nên thiếu gia của chúng ta hãy cứ chờ đi, thời gian sẽ thay anh nói lên tất cả đó

-------**------

Dạo này điện thoại bị điên, cho nên nhiều khi xảy ra vài lỗi kĩ thuật, chị em thông cảm nha

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.