Chương trước
Chương sau
Edit: TranGem 
“Mẹ, đó là chị gái chụp hình.” Hạo Hạo thấy Hoàn tử, lập tức nhìn về phía Nhan Hạ nói, tay còn làm tư thế chụp ảnh.
“Chào mọi người…” Hoàn Tử lúng túng giơ tay chào Nhan Hạ và Lục Phỉ, sau đó cũng cảm thấy hành động của mình là không đúng nên lại ngượng ngùng thu tay về, rồi bỏ lại một câu “Mọi người cứ tiếp tục” rồi cắm đầu chạy mất.
Còn không đi nữa chắc cô ấy sẽ chết vì xấu hổ mất.
Chụp trộm người khác còn bị người ta bắt được, cái cảm giác này đúng là… Thật mới lạ!
Chỉ là, cho dù thế nào thì chụp được hình của ba người nhà nam thần là tốt rồi.
Nghĩ tới đây bước chân cô ấy không khỏi nhanh hơn, tâm trạng cũng nhất thời trở nên tốt lên nhiều.
Nhìn theo bóng dáng đối phương bỏ chạy trối chết, Nhan Hạ không khỏi có chút buồn cười, người hâm mộ này của Lục Phỉ đúng là đáng yêu!
“Mẹ, sao chị ấy lại chạy mất rồi?” Lục Hạo hiếu kỳ hỏi, thật ra thì cậu bé cảm thấy dáng vẻ lúc chị này chụp ảnh bé rất vui vẻ mà, cứ như là… nhặt được bảo bối không bằng.
“Có lẽ là xấu hổ.” Nhan Hạ suy đoán nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô bé lúng lúng ngượng đỏ mặt hận không có cái lỗ nứt ra mà chui luôn xuống đất cho rồi!
“Bởi vì chụp ảnh chúng ta mà bị phát hiện sao?” Lục Hạo lại hỏi.
“Ừ.”
“Chị ấy đã chụp từ nãy rồi, con còn tạo dáng cho chị ấy chụp nữa cơ!” Lục Hạo nói xong còn ngẩng khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu ngất trời lên làm động tác tay chữ V.
“Lần sau mà phát hiện có người chụp ảnh con thì phải nói cho ba mẹ biết nghe không?” Nhìn động tác ngốc manh của tiểu Lục Hạo, Nhan Hạ không nhịn được nhéo má bé một cái.
“Con biết rồi.” Lục Hạo gật đầu một cái, thật ra thì bé cảm thấy chị ấy chắc cũng không phải là người xấu, nhưng mà bé nghe lời mẹ bé, lần sau nhất định sẽ nói cho mẹ biết.
Thấy Lục Hạo đồng ý, ánh mắt Nhan Hạ mới chuyển về phía Lục Phỉ.
Vừa ra ngoài đã phát hiện bị chụp ảnh trộm, cô còn chưa ngắm kĩ xem rốt cuộc quần áo Lục Phỉ mặc thành cái dạng gì rồi?
Liếc mắt qua, khi nhìn rõ Lục Phỉ đứng bên cạnh thì cô không nhịn được mà phì cười.
“Xấu lắm à?” Nhìn dáng vẻ cười nhạo của Nhan Hạ, Lục Phỉ nhíu mày, mặc dù anh rất tự tin, nhưng vẫn không kìm lòng được mà bước tới trước gương.
Nhìn hình ảnh mình hiện lên trong gương, vẻ mặt Lục Phỉ thoáng dừng lại một chút.
Không xấu xí, nhưng so với phong cách thường ngày của anh thì đúng là biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Có thể tóm tắt lại là từ nam thần cao lãnh biến thành anh chàng đẹp trai nhà bên.
Mặc dù cũng rất đẹp trai, nhưng bởi cao lãnh là cốt cách của anh nên khi đổi sang loại hình này thì nhất thời không thể dung hòa mà tạo nên một loại khí chất rất lộn xộn, làm cho người đối diện cảm nhận được cảm giác thật kì quái!
Mà nhân viên phục vụ ở một bên nhìn thấy nhà họ mặc đồ gia đình thì trong lòng cũng khẩn trương muốn chết!
Nhìn vào một màn này khiến cho người ta có cảm giác thật tốt đẹp, chỉ đứng bên cạnh thôi cũng đủ thấy hạnh phúc, mặc dù nam thần xem ra có chút tức giận, nhưng vẻ đẹp trai vẫn không suy giảm đi chút nào!
A a a … Như thế này thật là tuyệt, hơn nữa, họ còn là nhân chứng của khung cảnh này nữa chứ.
“Lấy bộ này luôn à?” Nhìn nụ cười mãi không nhạt đi của Nhan Hạ, Lục Phỉ hỏi cô, anh nghĩ, anh mặc bộ đồ thế này thì chỉ sợ kiểu dáng trang phục và khí chất sẽ hoàn toàn không liên quan đến nhau mất.
“Ừ, bộ này luôn đi.” Nhan Hạ gật đầu một cái mang theo ý cười, quần áo thoải mái như vậy, đến Lục Phỉ mặc lên còn mang lại hiệu quả tốt như vậy, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng rất tốt mà.
Nghĩ tới đây Nhan Hạ chuẩn bị dắt Lục Hạo vào phòng thay quần áo cởi đồ ra thì bị Lục Phỉ đưa tay ra chặn lại.
“Làm sao vậy?” Nhan Hạ ngạc nhiên nhìn anh.
“Chụp tấm hình.” Khóe môi Lục Phỉ cong cong, trước kia bọn họ đều rất ít có thời gian ở chung một chỗ thoải mái thế này, lúc này đương nhiên anh sẽ muốn lưu lại chút kỷ niệm rồi.
“…” Nhan Hạ lặng im, vừa rồi bọn họ ở trường học chụp còn ít à? Giờ lại còn chụp nữa?
Cô phát hiện, từ sau khi bọn họ công khai quan hệ đến giờ, Lục Phỉ càng ngày càng không biết kiềm chế rồi.
Có điều, thực sự thì dáng vẻ ba người bọn họ mặc đồ gia đình đứng chung một chỗ đúng là không tệ.
“Được.” So với sự im lặng của Nhan Hạ thì Lục Hạo rõ ràng là hưng phấn hơn nhiều, cậu bé rất thích chụp ảnh, hơn nữa bây giờ còn được chụp ảnh chung với ba mẹ nữa.
“Có thể chụp giúp chúng tôi bức hình không?” Lục Phỉ nói với nhân viên bán hàng đang đứng chờ một bên.
“Được ạ.” Cô nhân viên lập tức gật đầu nói, ngay sau đó thì kích động tiến lên cầm lấy điện thoại trong tay Lục Phỉ, trong lòng cô chỉ có suy nghĩ duy nhất: Cô được cầm vào điện thoại của nam thần rồi.
Lục Phỉ đi tới bên cạnh Nhan Hạ, trực tiếp nắm lấy tay cô, sau đó kéo Lục Hạo tới phía trước hai người.
“Tách tách tách…” Mấy tiếng, hình ảnh của ba người không ngừng được ghi lại trong điện thoại.
“Được rồi.” Nhân viên cẩn thận đưa trả lại điện thoại di động cho Lục Phỉ, nỗi kích động trong lòng vẫn chưa bình ổn lại được.
Sau khi Lục Phỉ nhận lại di động còn nói với cô nhân viên kia một tiếng cảm ơn, sau đó ba người vào phòng thay đồ, tính tiền rồi mới rời khỏi cửa hàng.
Mà chân trước ba người vừa rời khỏi không lâu thì chân sau đã có mấy người hâm mộ rối rít vọt vào, trực tiếp đi thẳng đến chỗ nhân viên bán hàng: “Mấy bộ đồ mà nhà nam thần vừa mua, tôi cũng muốn.”
“Tôi cũng thế.”
“Tôi cũng muốn mua.”
“…”
Từng đoàn từng đoàn người ào ào tới vây kín mấy nhân ở giữa.
Không ai biết được lúc thấy nam thần ở bên trong chọn quần áo, bọn họ kích động đến nhường nào, chỉ là cuối cùng vẫn kiềm chế tâm trạng khẩn trương lại.
Họ không muốn gây khó khăn cho nam thần.
“Có thì có, nhưng mà kích cỡ…” Nhân viên bán hàng do dự nhìn những người này.
“Không sao, có đồ cho tôi là được, còn nữa, các người có chi nhánh khác không? Ở chi nhánh còn hàng không? Điều một chút sang đây đi.” Một người trong số các khách hàng vội nói, dù sao bọn họ cũng mua về mặc, vừa nghĩ tới việc được mặc đồ cùng kiểu với cả gia đình nhà nam thần nữ thần là trong lòng các cô đã không kiềm chế được sự kích động rồi.
“Được ạ, xin chờ một chút.” Mặc dù đối với tình huống này bọn họ cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng nghĩ tới tiền thưởng là tâm trạng ai nấy đều cực kỳ tốt, hơn nữa hôm nay bọn họ còn được tiếp xúc ở khoảng cách gần với minh tinh mình yêu thích nữa chứ.
Chỉ là điện thoại sang chi nhánh khác vừa thông, bên này nghe nhân viên chi nhánh trả lời thì đầu óc cũng choáng váng luôn.
Các tiệm khác cũng đã bán sạch bách đồ như bị cướp vậy.
Không vì cái gì khác mà chính là ảnh chụp của cả nhà nam thần đã bị phát tán trên mạng rồi.
Nghĩ đến người hâm mộ lỗ mãng vừa nãy, nhân viên bên này chợt hiểu ra, có lẽ đối phương đã đăng hình chụp được lên mạng rồi.
Vậy chính là tuyên truyền miễn phí cho cửa hàng của bọn họ à?
Nghĩ tới đây thì bèn quay nói với các cô gái hâm mộ đang chờ đợi bên trong: “Xin lỗi, mẫu mã này ở các chi nhánh khác cũng đã hết mất rồi, tuy hiện giờ không có hàng y như thế nhưng các vị có thể xem qua một số mẫu tương tự như vậy.”
“Được rồi.” Mấy người hâm mộ gắng gượng nói, họ vẫn thích đồ giống y vậy hơn! Xong vẫn cố gắng xem thêm một chút, cũng coi như cho đã ghiền, bọn họ cũng không thể ra về tay không được!
Cuối cùng chờ cho người hâm mộ cuối cùng rời khỏi cửa hàng, những nhân viên phát hiện ra, quần áo gia đình của bọn họ gần như đã tiêu thụ sạch nhẵn chẳng còn mấy cái.
Lục nam thần đúng là không hổ danh nam thần quốc dân, lực hấp dẫn thật sự không có gì để bàn cãi.
Lại nhìn lại định mức tiêu thụ hàng hóa cao vút của ngày hôm nay, mắt ai nấy đều cười tươi đến nở hoa luôn, thế này là bằng tiền thưởng của mấy tháng cộng lại chứ chẳng ít đâu.
“Chủ thớt, bạn thật là tuyệt vời, thoạt nhìn cứ như hình chính diện luôn ấy, chủ thớt đây là được quang minh chính đại chụp à?”
“A a a… Thật hâm mộ chủ thớt quá đi, thật đáng tiếc là tôi ở xa quảng trường Thời Đại quá, nếu không cũng sẽ chạy qua bằng được.”
“Chủ thớt, trong tay bạn có còn hình nữa không? Mau đăng hết lên đi chứ.”
“Giao hình ra đây, không là giết.”
"......"
Sau khi nhìn những bình luận này, Hoàn Tử thoát khỏi màn hình weibo, mở album ảnh trong máy lên, nhìn những tấm ảnh chụp được tiểu Hạo Hạo thì nhất thời cả người lại mềm nhũn ra.
Một lát sau, Hoàn Tử lại tiếp tục thả thêm phúc lợi đợt hai, ảnh Hạo Hạo tạo dáng và ăn bánh.
#Hoàn Tử: Phúc lợi đợt hai, up bởi Tiểu Hoàn Tử #Hình minh họa.
Sau khi đăng những tấm hình của Hạo Hạo thì tâm tình của Hoàn Tử tốt hơn một chút.
Mà hình vừa được đăng lên đã lập tức có một đống người không ngừng bình luận kêu gào ở dưới: “Đứa trẻ thông minh, đứa trẻ thông minh.”
Đối với phản hồi lần này, tâm tình tiểu Hoàn Tử đúng là tốt vô cùng, tiểu nam thần nhà bọn họ có thể không thông minh sao? Đơn giản chỉ là không thể đáng yêu hơn được nữa ~!
Mà trước kia dù ai có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, sau khi nhìn thấy một mặt ngốc manh, đáng yêu phá trời thế này cũng không nhịn được mà yêu thằng bé mất thôi.
Sau này cô ấy nhất quyết sẽ kiên định đứng về phía Lục Phỉ và Nhan Hạ, vì hạnh phúc của tiểu bánh bao.
Cô ấy cũng chẳng ngó lại weibo của mình nữa, vui vẻ ngâm nga hát theo một đoạn nhạc rồi đi vào tiệm đồ uống gọi một ly nước nhàn nhã ngồi thưởng thức, hai tay chống má, cứ như vậy mà lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Bên kia, ba người nhà Lục Phỉ còn chẳng hay biết gì về chuyện mình đã tạo nên “hiệu ứng minh tinh”, mua đồ xong thì trực tiếp trở về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.