Chương trước
Chương sau
"Mẹ, người hâm mộ là cái gì vậy? Mì sợi sao*?" Nhan Hạ còn đang cảm khái trong lòng thì nghe thấy giọng nói tò mò của Lục Hạo vang lên bên tai, kéo cô ra khỏi suy nghĩ miên man. 
*Trong tiếng Trung, phiên âm “người hâm mộ” khi đọc ngược lại gần giống “mì sợi”, tiểu Hạo Hạo tưởng mọi người đang chơi chữ đó.
Nghe con trai tự giải thích về người hâm mộ, Nhan Hạ lập tức bật cười, trí tượng tượng của bé con ngày càng phong phú, người hâm mộ = mì sợi? 
"Người hâm mộ là những người hâm mộ một ai đó.” Nhan Hạ không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mặt Lục Hạo, sau đó cười nhu hòa giải thích cho bé. 
"Ồ." Lục Hạo cái hiểu cái không mà gật đầu một cái.
Nhan Hạ cũng không nói thêm nữa, nhìn về phía Lục Phỉ bên cạnh, chỉ thấy anh đang lẳng lặng nhìn họ chăm chú, ánh mắt ôn hòa như nước, dịu dàng và thương yêu, cũng lặng yên mà bao dung. 
Một sự ấm áp cứ thế lan tràn trong lòng cô. 
Sau đó, Nhan Hạ cười nhẹ nhàng với Lục Phỉ, vươn tay vòng lấy tay anh, “Đi thôi.” 
"Ừ." Lục Phỉ đáp một tiếng, đẩy xe đẩy tiếp tục đi về phía trước.
Người vây quanh dùng điện thoại quay chụp lại hình ảnh cả nhà Lục Phỉ và Nhan Hạ ngày càng đông, có điều họ đều cố gắng áp chế sự kích động mà chỉ đứng một bên nhìn. 
Lúc này, Nhan Hạ mới thực sự cảm thấy, đứng cùng Lục Phỉ trước mặt mọi người cũng không có khó khăn như cô nghĩ, cũng không phải tất cả mọi người đều phản đối như cô tưởng tượng. 
Ít ra, như bây giờ phần lớn mọi người cũng chỉ đứng cạnh xem thôi. 
Nghĩ vậy, cánh tay Nhan Hạ đang nắm tay Lục Phỉ cũng từ từ buông lỏng, ngày càng bình tĩnh đứng bên anh. 
Thật ra thì cũng không có gì phải sợ.
Trong không khí thoải mái ấy, họ nhanh chóng mua xong đầy đủ đồ cần thiết. 
Đẩy xe đẩy tới cạnh ô tô, Lục Phỉ bỏ hai túi đồ lớn vào xe, Nhan Hạ và Lục Hạo đứng chờ anh. 
Để mọi thứ vào cốp sau rồi, ba người chuẩn bị lên xe. 
Nhưng đúng lúc này, Lục Phỉ nhạy bén cảm nhận được có camera quay lén, anh hơi nhìu mày, nhìn quanh.
"Sao vậy?" Nhìn động tác của Lục Phỉ, trái tim Nhan Hạ lập tức căng lên, mặc dù đã dự liệu là sẽ bị chụp lại, nhưng trên thực tế thì bị ký giả chụp hình với bị người dân chụp hình vẫn có sự khác biệt lớn.
Có điều cũng không sao cả, dù thế nào bọn họ cũng không làm điều gì sai trái. 
"Không sao.” Nói xong, Lục Phỉ trực tiếp mở cửa xe, ý bảo Nhan Hạ vào xe. 
Nhan Hạ không nói gì nữa, đầu tiên đưa Lục Hạo vào ghế ngồi, thắt dây an toàn cẩn thận cho bé, rồi cô mới đi sang bên kia lên xe. Thấy Nhan Hạ yên ổn lên xe rồi, Lục Phỉ trở lại ghế lái, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi. 
Bấy giờ, một người trốn trong chiếc xe con gần đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. 
Cảm giác của ảnh đế Lục thực sự quá nhạy bén! 
Hắc hắc, thật may bây giờ những tin tức về hai người họ đang hot như vậy, anh ta lại chụp được những hình ảnh mới nhất thế này. 
Lần này, tin tức của anh ta nhất định sẽ đứng đầu lượt truy cập. 
Không nói nhiều, anh ta nhanh chóng gửi hình ảnh về tòa soạn để biên tập lên bài bản thảo. 
Lúc này, ở trên xe.
Lục Hạo ngồi ở ghế sau, dựa vào lưng ghế mà từ từ ngủ thiếp đi. Nhan Hạ quay sang, thấy cái đầu nhỏ ngoẹo sang một bên, cả người cậu nhóc ngủ trong một tư thế kỳ quái. 
Nhìn bộ dạng Lục Hạo, Nhan Hạ có chút khóc không ra nước mắt. 
Cô lấy tấm thảm bên cạnh đắp lên người con trai, rồi nhìn Lục Phỉ phía trước: “Vừa rồi ở bãi đỗ xe có ký giả à?” 
"Ừ." Thấy Nhan Hạ hỏi, Lục Phỉ cũng không phủ nhận, anh đã sớm hiểu ra, sau khi công khai thì tung tích của anh sẽ khó mà che giấu được như trước đây. 
Chỉ là anh không ngờ, những ký giả này chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào. 
Anh nhìn Nhan Hạ qua gương chiếu hậu, dường như muốn xem phản ứng của cô lúc này. 
Lại thấy khuôn mặt tươi cười của Nhan Hạ, như thể điều cô hỏi chỉ là một vấn đề bình thường. 
Giống như đoán được lo lắng của Lục Phỉ, giọng nói mềm mại của Nhan Hạ tiếp tục vang lên trong xe: “Em cũng không sợ bị chụp trộm, trước kia chỉ là em sợ người khác sẽ cho rằng em không xứng với anh, nhưng bây giờ em có thể nói rằng, em có thể đứng bên cạnh anh.” 
Cũng không phải Nhan Hạ không tự tin, nhưng so với Lục Phỉ, cô thật sự còn kém anh quá xa.  
Cô trải qua bao năm cố gắng, mới có đủ dũng khí đứng cạnh anh như ngày hôm nay. 
Nếu đã đứng ra rồi, cô cũng không còn phải e ngại nữa, bởi vì nếu vậy thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. 
Chẳng lẽ còn muốn vì chút không tự tin trong lòng mà cự tuyệt đứng bên anh? 
Điều đó là không thể nào.
Cùng anh quang minh chính đại xuất hiện trước mặt công chúng, không chỉ là mong muốn của anh mà còn là mong muốn của chính cô nữa. 
"Cho tới giờ, không có lúc nào là em không xứng cả.” Lục Phỉ trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo sự kiên định vô cùng.
Nhan Hạ không biết rằng, thời điểm đó cô chính là nữ thần của tất cả đám nam sinh, cô tạo cho người khác cảm giác quá xa vời, cho nên không ai trong bọn họ dám đến gần, sợ mình sẽ không xứng với cô.
Anh cũng là một trong số những nam sinh đó, anh đã để ý tới cô từ rất lâu rồi, chỉ là không có dũng khí. 
Mãi cho đến khi anh cảm thấy có thể cho cô hạnh phúc, anh mới lên kế hoạch để đến gần cô. 
Thời điểm đó, anh thật sự vui mừng nhưng cũng sợ bị cự tuyệt, luôn luôn âm thầm đau khổ, thấp thỏm,.....
Bây giờ nhớ lại, cảm giác vẫn rõ ràng như thế.
Nhưng dù thế nào, cuối cùng, bọn họ vẫn ở bên nhau.
Giữa anh và Nhan Hạ, cho tới bây giờ cũng không có cái gì là xứng với không xứng, mà chỉ có yêu hay không yêu. 
Anh rất may mắn, bởi vì cô yêu anh!
"Ừm." Nghe giọng nói trầm thấp của Lục Phỉ, trong tim Nhan Hạ đong đầy hạnh phúc. 
Cô nghĩ, trước nay vẫn luôn là suy nghĩ của riêng mình, cô dĩ nhiên biết! 
Chỉ là, cô muốn nói cho Lục Phỉ biết suy nghĩ thực sự trong lòng cô mà thôi. 
Sau đó, hai người cũng không nói chuyện nữa, nhưng lại như có một sự ấm áp bao trùm không khí trong xe......
Về đến nhà, Nhan Hạ ôm Lục Hạo về phòng, rồi cởi quần áo và giày cho bé. Quay ra liền thấy Lục Phỉ đã mặc tạp dề đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, lát sau, anh đã bắt đầu nấu nướng trong bếp. 
Anh xử lý mọi thứ rất thành thục!
Đứng ở cửa, cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy, trái tim cô lại tràn đầy hạnh phúc. 
Chậm rãi tiến về phía anh, cô đưa tay ôm vòng lấy eo Lục Phỉ từ phía sau, mặt dính vào sau lưng anh, nhiệt lượng trên cơ thể anh cách lớp quần áo truyền tới cô, làm cô chỉ cảm thấy một sự an ổn đong đầy.
Đang cắt rau thì Lục Phỉ cảm thấy một cơ thể dính sát lại sau lưng, khóe môi thanh lạnh chậm rãi gợn lên một đường cong nhè nhẹ, càng xử lý phần rau còn lại nhanh hơn. 
Xong rồi lau sạch tay, lúc này Lục Phỉ mới nắm lấy tay Nhan Hạ, rồi từ từ xoay người lại, để mặt Nhan Hạ sát vào ngực anh. 
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch,....." Từng nhịp tim hết sức vững vàng mà mạnh mẽ truyền tới tai Nhan Hạ.
Không biết qua bao lâu, Nhan Hạ mới chậm rãi dời thân thể của mình đi, ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt cưng chiều của Lục Phỉ, như muốn làm người ta chết đuối, trầm luân trong đôi mắt ấy. Mặt cô đột nhiên như bị đốt cháy, sắc đỏ lan tràn dần tới tận mang tai. 
Nhìn gương mặt đỏ rần của bà xã mình, Lục Phỉ nhỏ giọng cười "Ha ha" một tiếng, vẻ mặt hết sức vui vẻ.
Nhan Hạ của anh, luôn dễ dàng xấu hổ như vậy.
Anh cũng nên vui mừng, thời gian chưa bao giờ làm phai nhạt đi tình cảm giữa bọn họ, ngược lại còn ngày càng sâu đậm hơn.
Nghe tiếng cười của Lục Phỉ, Nhan Hạ lấy tay xoa xoa mặt mình để nhiệt độ dần dần bình thường lại. 
Nhìn lại gương mặt anh tuấn kia của Lục Phỉ, Nhan Hạ càng cảm thấy xấu hổ.
Mà mỗi lần thấy cô xấu hổ, anh còn cố trêu cô thêm, thật quá đáng!
Liếc Lục Phỉ một cái, sau đó Nhan Hạ kéo tay áo, cầm lấy các nguyên liệu Lục Phỉ đã sơ chế xong, chuẩn bị nấu món sườn xào chua ngọt mà Lục Hạo muốn ăn. 
Thấy Nhan Hạ nhìn mình không hài lòng, Lục Phỉ cũng chẳng thèm để ý mà đi tới cạnh cô, thỉnh thoảng lại đưa chút gia vị cho cô, khóe môi tràn ngập ý cười thật lâu mà vẫn chưa hết. 
Trong chốc lát, hai người Nhan Hạ và Lục Phỉ đã làm xong một bàn đầy thức ăn. 
Sườn xào chua ngọt, cá nấu dấm,...... Các món ăn đầy màu sắc từ từ tỏa ra mùi thơm mê người.
"Thơm quá!" Mới vừa bày xong đồ ăn, liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo. 
Khi Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn qua, chỉ thấy Lục Hạo mặc đồ ngủ đang không ngừng hít ngửi không khí, mà đôi mắt vẫn còn nhắm tịt, còn chưa thực sự tỉnh lại từ giấc mộng. 
Nhìn Lục Hạo như vậy, Nhan Hạ bật cười, đẩy đẩy người Lục Phỉ: “Đi, giúp con anh rửa mặt mũi tay chân một chút.” 
Nghe vậy, Lục Phỉ thoáng nhíu mày, rồi cũng đi lên, đôi tay trực tiếp xốc nách bế bổng Lục Hạo lên. 
Con trai nhà anh có phải quá không có tiền đồ hay không?
Về sau, có khi nào bọn họ không để ý mà con trai sẽ bị đồ ăn dụ dỗ đi mất không?
Thấy Lục Phỉ ôm Lục Hạo đi vào phòng tắm, Nhan Hạ tiếp tục bày bát đũa lên bàn.
Xong rồi, cô ngồi vào bàn đợi hai người.
Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô lấy di động chụp lại một tấm hình, rồi mở weibo, trực tiếp tải ảnh lên. 
Ngay sau đó, đã có rất nhiều bình luận ở phía dưới, “Show ân ái”, “Cẩu độc thân thì không có nhân quyền, huhu.” 
Nhìn thêm một lúc, thấy có nhiều người nhắc tới con trai cô, Nhan Hạ cười cười, cảm thấy rất vui vẻ, sau đó liền nghĩ tới “vấn đề người hâm mộ” của Lục Hạo hôm nay.  
Vì vậy, ấn vào weibo, bắt đầu chỉnh sửa. 
# Mẹ cay: Hôm nay con trai nghe được từ “người hâm mộ”, rất mừng rỡ mà hỏi: "Mẹ, người hâm mộ là cái gì vậy? Mì sợi sao?" #
Sau khi Nhan Hạ đăng những dòng này, lập tức làm lượng bình luận tăng lên ào ào, mọi người bắt đầu rối rít xuýt xoa.  
Con trai nhà mẹ cay thật sự là chơi đến là vui vẻ mà. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.