"Mẹ, người hâm mộ là cái gì vậy? Mì sợi sao*?" Nhan Hạ còn đang cảm khái trong lòng thì nghe thấy giọng nói tò mò của Lục Hạo vang lên bên tai, kéo cô ra khỏi suy nghĩ miên man.
*Trong tiếng Trung, phiên âm “người hâm mộ” khi đọc ngược lại gần giống “mì sợi”, tiểu Hạo Hạo tưởng mọi người đang chơi chữ đó.
Nghe con trai tự giải thích về người hâm mộ, Nhan Hạ lập tức bật cười, trí tượng tượng của bé con ngày càng phong phú, người hâm mộ = mì sợi?
"Người hâm mộ là những người hâm mộ một ai đó.” Nhan Hạ không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mặt Lục Hạo, sau đó cười nhu hòa giải thích cho bé.
"Ồ." Lục Hạo cái hiểu cái không mà gật đầu một cái.
Nhan Hạ cũng không nói thêm nữa, nhìn về phía Lục Phỉ bên cạnh, chỉ thấy anh đang lẳng lặng nhìn họ chăm chú, ánh mắt ôn hòa như nước, dịu dàng và thương yêu, cũng lặng yên mà bao dung.
Một sự ấm áp cứ thế lan tràn trong lòng cô.
Sau đó, Nhan Hạ cười nhẹ nhàng với Lục Phỉ, vươn tay vòng lấy tay anh, “Đi thôi.”
"Ừ." Lục Phỉ đáp một tiếng, đẩy xe đẩy tiếp tục đi về phía trước.
Người vây quanh dùng điện thoại quay chụp lại hình ảnh cả nhà Lục Phỉ và Nhan Hạ ngày càng đông, có điều họ đều cố gắng áp chế sự kích động mà chỉ đứng một bên nhìn.
Lúc này, Nhan Hạ mới thực sự cảm thấy, đứng cùng Lục Phỉ trước mặt mọi người cũng không có khó khăn như cô nghĩ, cũng không phải tất cả mọi người đều phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-den-cung-sung-den-tan-cung/854555/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.