Mộ Ly vừa ngồi uống chút nước, vừa nói:"Chồng yêu gọi đến sao?" 
"Chồng yêu cái gì? Nghe thật sến sẩm". 
"Còn ngại ngùng, hai người sắp thành vợ chồng rồi đó." 
Thường Tiểu Niệm đứng lên, nhún vai, rồi nắm tay Mộ Ly đi xuống lầu tìm ba cô, cô nhìn thấy ba đang ngồi, mà gương mặt có chút đượm buồn, dù chỉ là nhìn một nửa nhưng cô cảm nhận được điều đó. Mộ Ly khều khều tay cô:"Đến an ủi ba cậu đi, chắc chắn ông ấy đang buồn lắm!" 
Thường Tiểu Niệm hiểu ý, cầm áo cưới đi đến chỗ Thường Bạch Song, cô ngồi xuống, ôm chặt ba cô:"Ba, ba không vui sao?" 
Thường Bạch Song cười một cách gượng gạo:"Ba rất vui mà, con gái của ba cuối cùng cũng có nơi nương tựa rồi, sẽ không còn bám theo ba nữa, thật tốt làm sao?" 
"Ba à? Ba lại trêu con rồi, ba nói cứ như con vô dụng lắm vậy?" 
"Tiểu Niệm con? Nghe ba nói này, về làm dâu nhà người ta phải hiểu rằng, nên nghe lời, đừng hóng hách, hãy luôn mỉm cười, ba biết tính cách lạnh lùng của con, con hãy thay đổi bản thân đi, đừng giữ thái độ đó, nó chỉ khiến mọi người xung quanh thêm sợ hãi rồi xa lánh con mà thôi". 
"Ba yên tâm, con đã thay đổi từ lâu rồi. Không còn là Thường Tiểu Niệm của trước kia nữa, cũng phải nhờ công lao của Cẩn Thiên, chính anh ấy đã đem lại cho con hơi ấm, sưởi ấm trái tim vốn nguội lạnh của con". 
Thường Bạch Song bỗng nhiên bậc khóc:"Tiểu Niệm à! Sau này nhớ về thăm ba, ba sẽ rất nhớ con". 
"Ba à? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-cuc-pham-phu-nhan/1281680/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.