Chương trước
Chương sau
“Huyền Tịnh! Lui xuống!” Huyền Dạ biết rằng bây giờ không phải lúc để thể hiện, cũng không phải là lúc để hành động theo cảm tính, ông tất nhiên sẽ không ràng buộc đồ đệ của mình.
Khuôn mặt của Hồng Đậu có chút khó coi, nhìn về phía đám người trước mặt, mặc dù có hơi tức giận, nhưng vấn đề mà người đó nói ra cũng là vấn đề mà nàng đang lo lắng, nếu không nàng cũng sẽ không gặp phải một vũng nước đục như vậy, cúi đầu xuống một chút, ổn định tính khí của bản thân xong, nàng liền nói: “Mặc dù Tịch Mịch Yên Vũ lâu của chúng tôi không thể nói là tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ được, nhưng cũng không phải là tội ác tày trời, vì vậy lần này ta xuất hiện ở đây, hoàn toàn là vì trả lại sự trong sạch cho Tịch Mịch Yên Vũ lâu của chúng tôi, hơn nữa, chúng tôi đi theo Huyền Thiết Sơn Trang của các ngươi không phải lo lắng trong những ngày gần đây, tội gì phải gây khó dễ cho Huyền Thiết Sơn Trang của các ngươi trong thời khắc quan trọng thế này!” Vẻ mặt Hồng Đậu kiêu ngạo, không hề sợ hãi việc lên án của người lúc nãy.
Đôi với sự kiêu ngạo của Hồng Đậu, Huyền Dạ cũng không thể không khâm phục, thật ra ông ta có một chút muốn gặp lâu chủ của Tịch Mịch Yên Vũ lâu này: “Hồng Đậu cô nương nói như vậy, chúng tôi cũng biết điều đó, nhưng phi tiêu trên người đàn ông đó lại chính là từ Tịch Mịch Yên Vũ lâu!” Huyền Dạ cũng không phải là một quả hồng yếu đuối, nhìn về phía Hồng Đậu, đôi mắt của hai người họ giằng co trong không trung.
Hồng Đậu biết rằng kết quả sẽ là như vậy nhưng cô không sợ, “Vù!” một tiếng.
Huyền Dạ bắt được phi tiêu bay về phía ông.
“Yêu nữ!” mấy đồ đệ của Huyền Dạ không thể nhịn được nữa, bọn họ trông thấy Hồng Đậu đang muốn tấn công sư phụ của mình, thoáng cái mọi thanh kiếm đều chĩa vào Hồng Đậu.
“Bỏ xuống, Hồng Đậu cô nương không phải là muốn giết ta!” Huyền Dạ tiếp nhận phi tiêu, hiển nhiên là biết được Hồng Đậu dùng lực rất nhẹ, tuyệt nhiên sẽ không khiến bản thân ông bị thương, lúc này mới khiển trách đồ đệ của mình.
“Ngươi xem rõ đi, sự khác biệt của phi tiêu này với phi tiêu trên người đàn ông kia, những người đến nơi này, tôi nghĩ người hiểu biết sâu rộng như Huyền Trang chủ đây, tất nhiên cũng đã xem qua về phi tiêu của Tịch Mịch Yên Vũ lâu chúng tôi, hiển nhiên cũng có thể phân biệt thật giả rồi! Về phần còn lại, tôi cũng không nói nhiều, chỉ hy vọng đôi mắt của trang chủ đánh bóng hơn, bằng không sẽ khiến kẻ xấu chui qua lỗ hổng, tôi nghĩ như vậy mới là lợi bất cập hại!” Hồng Đậu nói xong, không hề có suy nghĩ muốn ở lại nơi này, liền bay người rời khỏi căn phòng.
“Sư phụ!” Đại đồ đệ giục sư phụ và đồ đệ của mình, lộ ra vẻ khó hiểu.
Loading...

Huyền Dạ gật đầu, liền nói: “Xem ra là có người đang nhắm vào Huyền Thiết Sơn Trang của chúng ta rồi, chúng ta không thể lơ là được!”
Những đám người bị dao động trước câu nói của Hồng Đậu khi nãy, lúc này một mặt nghiêm túc, mọi thứ lúc nãy chỉ là sự che giấu của bọn họ mà thôi, khiến mọi người đều nghĩ rằng bọn họ vô dụng như vậy.
“Vâng, sư phụ!” Đại sư huynh Huyền Vũ chắp tay.
Huyền Dạ thở dài, lúc này mới bước ra khỏi căn phòng, đi về phía Như Ý.
Như Ý ngẫu hứng, cảm thấy mình cũng đã lâu không ra khỏi phòng rồi, lại không được thưởng thức cảnh đẹp của sơn trang này, bây giờ nhân lúc cảm xúc đang mãnh liệt, cô thực sự muốn ra ngoài xem.
“Ơ…” một người luôn ổn trọng như Như Ý, giờ phút này cũng không tránh được mà sửng sốt.
“Huyền Thiết Sơn Trang!” một vài âm vẫn xuất hiện trước mặt Như Ý, cô biết rất rõ trong thời đại này căn bản không có những âm vần như vậy, có thể biết được những thứ này, nhất định không phải người đơn giản, Như Ý đoán trước được, có thể xuất hiện hai loại, một loại người của chính mình, loại còn lại là có một người giống mình, cũng là xuyên không đến đây.
Huyền Dạ đứng trong góc tối nghe Như Ý đọc lên những từ này, trong lòng có chút phấn khích, người ngoài đều biết rằng ông là chủ nhân của sơn trang này, thực ra ông chỉ là chủ nhân trên danh nghĩa, còn chủ nhân thực sự vẫn luôn ẩn hình trong bóng tối, lúc này cũng không ở trong sơn trang, nhưng khi chủ nhân rời đi đã đặc biệt nói với ông về cách đọc các ký tự trên bia đá, hơn nữa người đó luôn được ông tôn kính, lúc này ông đã nhận định Như Ý chính là người đó, vì cô rất giống với hình dáng của chủ nhân, nếu như nhìn Như Ý một cách đơn thuần, thì cũng không có gì đặc biệt cả, nhưng thêm cách đọc này vào, ông hiển nhiên có thể nhận định được rồi.
Có điều ông không hề trực tiếp kích động xông lên, dù sao thì vào thời điểm này Huyền Thiết Sơn Trang có quá nhiều người ngoài đến, sợ rằng sẽ rất nguy hiểm, mối nguy này sẽ khiến Như Ý gặp rắc rối, nếu đã như vậy, ông chỉ có thể tìm cơ hội khác để gặp Như Ý.
“Nếu đã đến rồi, tại sao không ra đây chứ!” Như Ý cảm nhận được có một người khác ở đây, cô cảnh giác một chút, nhưng cô chờ đợi đối phương ra tay, không ngờ rằng đối phương lại không có ác ý với mình, nhìn lâu như vậy rồi mà không xuất hiện, cô chỉ đơn giản là chủ động một chút thôi.
Huyền Dạ không chần chừ, dù gì cũng bị phát hiện rồi, bản thân ông cũng đang tìm Như Ý, vậy đành hiện thân ra thôi.
“Như Ý cô nương, thật không ngờ cô lại có tâm trạng thoải mái như vậy!” Huyền Dạ cười cười chào hỏi Như Ý.
Như Ý nhìn thấy người đến, hòn đá trong lòng lại được đặt xuống, mặc dù cô không biết cảm giác an toàn khó hiểu này từ đâu mà tới, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua đã cứu nữ nhân đó cũng đã kéo mối quan hệ của hai người lại gần rồi: “Tôi không nghĩ rằng phong cảnh của sơn trang này lại đẹp như vậy, vừa hay bây giờ không buồn ngủ, đơn giản là ra ngoài thưởng thức một chút, tình hình thế nào rồi, đã bắt được người đó chưa?” Đôi mắt của Như Ý nhìn xuống một bó hoa, tùy ý hỏi một câu.
Huyền Dạ mỉm cười: “Vẫn là Như Ý cô nương thông minh, chỉ đáng tiếc là người đó đã bị Hồng Đậu giết rồi! không thể điều tra ra được gì!” Nói về điều này, Huyền Dạ có chút tiếc nuối.
Lúc này Như Ý mới hướng mắt nhìn lên cơ thể của Huyền Dạ: “Chuyện này không thể đổ hết lỗi cho Hồng Đậu được, nếu các ngươi không giết đối phương, có thể người đó sẽ trốn thoát rồi, vậy không phải là càng nguy hiểm hơn sao, nhưng có một điều có thể chắc chắn, bọn họ rất sợ nữ nhân này sẽ tỉnh lại, vì vậy ta càng phải chữa khỏi cho nàng ấy, không biết bây giờ nàng ấy bị các ngươi giấu ở đâu? Nhưng đừng có nghi ngờ gì về việc ta muốn biết điều gì đó? Ta chỉ là lo lắng về sự an toàn của nàng ấy!” Như Ý mỉm cười, nghiêm túc nói.
Huyền Dạ tất nhiên là không sợ Như Ý muốn biết điều gì, ngược lại, ông muốn cho Như Ý biết tất cả mọi thứ: “Không biết bây giờ Như Ý cô nương có rảnh không, lão phu muốn mời cô nương đến phòng sách để bàn bạc!” Huyền Dạ suy nghĩ rồi, cảm thấy để Như Ý biết mọi chuyện càng sớm càng tốt, dù sao bây giờ cũng có người đem chân đặt vào Huyền Thiết sơn trang này rồi, nếu không kéo xuống nữa, sợ rằng không ổn.
Như Ý nhìn thấy sự nghiêm túc của Huyền Dạ, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp, hơn nữa bản thân cô bây giờ cũng không có bất kỳ sơ hở nào, cô cũng không có bất kỳ cử động nào, Huyền Dạ cũng không có lý do gì để làm hại cô, hơn nữa về tin đồn của Hắc Huyền lệnh, cô rất chắc chắn rằng Huyền Dạ cần sự giúp đỡ của mình.

Đi theo bước chân của Huyền Dạ, qua mấy lối vòng vèo, hoàn toàn không giống đường đến phòng sách, Như Ý bắt đầu trở nên hoảng hốt, đến tất cả các tế bào đều nằm trong trạng thái căng thẳng tột độ, nhìn chằm chằm xung quanh, không bỏ lỡ bất kỳ điểm nào.
Huyền Dạ quay lại nhìn sự cảnh giác của Như Ý, cũng biết được cô đang lo lắng điều gì, nhưng đối với sự cảnh giác của chủ nhân, mặc dù ông vô hại, nhưng ý thức này là nên có, vì vậy Huyền Dạ cảm thấy sự cảnh giác này của Như Ý vốn là nên có.
Như Ý biết rằng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, bây giờ đối với tình hình của đối phương cô không hiểu rõ, vì vậy để giảm bớt những nghi ngờ và cảm giác khó hiểu lúc này, cô ấy muốn hiểu rõ tình hình, hy vọng có thể từ vấn đề của Huyền Dạ mà nhận được đồ gì đó có giá trị.
“Huyền trang chủ, bởi vì tiểu nữ vừa đến, nên chưa hiểu rõ lắm về sơn trang của ngài, mạo muội hỏi một câu, nếu có gì không thích đáng, vẫn mong trang chủ đừng để trong lòng.” Như Ý nói rất cung kính, dù sao thì đưa cho người khác một viên đường trước, như vậy cho dù về sau có là cái mũi khoan cũng tốt hơn nhiều.
Huyền Dạ vẫn luôn cung kính và lịch sự nói với Như Ý: “Cô nương có câu hỏi gì cứ hỏi, ta nhất định biết gì nói đấy, nói không giấu diếm!”
Như Ý lau lau mắt, cô vừa thấy trang chủ hình như đang cúi đầu với mình, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, còn những lời ông nói nữa, biết gì nói đấy, nói không giấu diếm, vậy cô phải thử một phen.
“Vậy tiểu nữ không khách khí nữa!” Như Ý theo kịp bước chân của Huyền Dạ, đem thắc mắc rõ ràng nhất hỏi ra: “Tiểu nữ muốn hỏi một chút, vậy nếu Huyền trang chủ là chủ nhân của ngôi làng này, tại sao sơn trang lại được gọi là Huyền Thiết?” Đây là câu hỏi mà Như Ý giữ trong lòng ngay từ đầu, bây giờ đã có cơ hội, cho dù nó tốt hay xấu, thì cũng phải biết một cách minh bạch mới đúng.
Khi Huyền Dạ nghe thấy câu nói của Như Ý, lập tức dừng chân lại, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua bóng tối, dường như cần phải xem rõ ràng con người Như Ý vậy, rất lâu sau, lâu đến mức Như Ý tưởng rằng Huyền Dạ đang tức giận, tất cả mọi lỗ chân lông của cô đều mở ra khi toàn bộ cơ thể cô cảm thấy lo lắng, thế nhưng Huyền Dạ lại cười lớn lên: “Chủ nhân luôn nói rằng cô là một nữ nhân can đảm và thông minh. Tôi vẫn luôn hoài nghi, hôm nay xem ra đúng là như vậy, không thể không khiến tôi bái phục!” Huyền Dạ xoa xoa bộ râu của mình, nhìn Như Ý với sự vui mừng.
Lần này đổi lại Như Ý lại càng nghi ngờ hơn, cô đem những lời của Huyền Dạ suy xét lại một lần, sau đó gộp lại với những suy nghĩ đã từng lóe lên của mình nắm được, dần dần hiểu ra một chút.
“Chủ nhân của ông là ai? Huyền Thiết? Nhưng hình như tôi không biết người này!” Đôi mắt của Như Ý trở nên sắc bén như chim ưng, nhìn Huyền Dạ không có cơ hội chớp mắt.
Huyền Dạ nhìn về phía trước cách đó không xa, lựa chọn không trả lời câu hỏi này mà chỉ về phía trước và nói: “Chúng ta vẫn nên đi vào trong nói rõ ràng hơn! Nếu cô nương lo lắng, tôi có thể dùng đầu của mình để đảm bảo điều đó, cô nương không tổn hại một sợi lông khi đi vào, tất nhiên cũng sẽ không tổn hại một sợi lông khi đi ra, hơn nữa cho dù cô không tin ta, thì cũng nên tin vào mấy ký tự khi nãy cô đọc lên chứ!” Huyền Dạ biết tầm quan trọng của điều đó, đó cũng là lý do tại sao chủ nhân của mình lại tin tưởng vào người nhận biết được các ký tự đó, nhất định chính là chủ nhân chân chính.
Như Ý biết rằng Huyền Dạ đang đề cập đến những ký tự hiện đại, ở cổ đại không hề có những thứ này, cô nhìn theo hướng chỉ tay của Huyền Dạ, là một nơi gọi là Thủy Liêm Động, nơi này khiến cô càng tin tưởng hơn, người phía sau sơn trang này có cùng nhận thức với cô, còn đó là ai, điều này không quan trọng trái tim cô vừa lơ lừng giữa không trung cũng xem như đã rơi xuống rồi, trong chốc lát trở lên thoải mái hơn rất nhiều.
“Mời!” Đi đến cửa, Huyền Dạ khom người, đợi Như Ý bước vào trước, Như Ý nhìn Huyền Dạ một cái, đảo qua khuôn mặt bình tĩnh của ông, rồi bước vào.
Thấy Như Ý tin tưởng bản thân mà bước vào trước, Huyền Dạ vui mừng một hổi và theo cô vào trong.
“Bây giờ ngài có thể nói với ta rồi chứ!” Như Ý không muốn lãng phí thêm thời gian để suy đoán những việc đã xảy ra, cô cũng không vòng vo, mở lời hỏi.
Huyền Dạ ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Như Ý: “Thuộc Hạ Huyền Dạ, hộ pháp Huyền Thiết Môn bái kiến môn chủ!” vừa nói đầu ông vừa dập xuống sàn.
Như Ý nhìn phong cảnh ở đây có chút tươi đẹp, đem lại một loại cảm giác tươi mới, dường như nơi này rất đẹp, máy móc lại chồng chất, rất hài lòng với công trình này, cô gật đầu: “Đứng dậy đi, nói cho ta biết, ông cũng biết rằng ta vừa mới đến đây, có rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ.” Như Ý tìm một nơi rồi tùy ý ngồi xuống nhìn Huyền Dạ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.