Chương trước
Chương sau
Thấy vài người mặc dù có chút giật mình, nhưng mà biểu hiện vẫn là bình thường, hắn tiếp tục chủ đề: “Hôm nay ta gọi các đệ đến đương nhiên không phải kể chuyện thân thế hai người chúng ta cho các đệ, thân thế này chỉ là để các đệ hiểu rõ một số chuyện năm đó, ta muốn nói là, Trác gia chúng ta chưa từng có ý tạo phản, nhưng mà một số người rõ ràng không tin tưởng chúng ta, vốn cho có sự tin tưởng này, chúng ta so chiêu với Vệ quốc công, chỉ là các đệ có nghĩ cũng không nghĩ được, đó chính là Vệ quốc công lại không bị Thác Bạt Liệt bắt lại!” Trác Lỗi nói đến đây có chút tức giận rồi, trong lòng đã mắng Thác Bạt Liệt ngu ngốc rồi.
“Nhưng mà đại ca, nói như vậy không đúng, đối với hoàng thượng có chỗ nào tốt chứ?” Trác Tuấn nghe phần sau cũng có chút mơ hồ.
Trác Lỗi biết tại sao Trác Tuấn không nghe ra được, có thể lẽ nhìn sự thật quá thật rồi: “Kỳ thật, Vệ quốc công cố ý mưu phản, nếu như chúng ta hợp mưu với Vệ quốc công, như vậy bây giờ ngôi vị hoàng đế đương nhiên không nằm trong tay gia tộc Thác Bạt, nhưng mà chúng ta sẽ bị Vệ quốc công bắt lại, bởi vì ông ta sẽ không để một con hổ mạnh như vậy tồn tại dưới mí mắt của mình, từ xưa một núi đã không thể có hai hổ rồi!”
Trác Lỗi ngưng lại, nhìn vẻ mặt mấy người xem như bình thường, nói tiếp: “Chúng ta không hợp mưu với Vệ quốc công, như thế Vệ quốc công lại liên hợp với Thác Bạt Liệt, như vậy mặc dù nhìn có vẻ là mưu phản thất bại, kỳ thật là muốn xem thực lực của chúng ta, hơn nữa cũng giải trừ sự cảnh giác của chúng ta!”
Đối với mưu kế này của Thác Bạt Liệt, không thể không nói, nếu như không phải Như Ý ngẫu nhiên nghe được, như vậy kết cục thật sự như Thác Bạt Liệt dự đoán, chính mình sợ sớm đã không còn hài cốt.
“Huynh, tin tức này làm sao huynh biết được? Có thể dự đoán sai hay không?” Trác Uy vẫn có chút không xác định, dù sao chuyện này phân tích như vậy, Trác phủ dù thế nào cũng không chiếm được cái gì đúng không?”
Kỳ thật lời này của Trác Uy hỏi đến điểm mấu chốt rồi, Trác Lỗi gật gật đầu, xem như là khen ngợi phản ứng của Trác Uy: “Vấn đề này, kỳ thật cũng không có gì lạ, bằng không ta nhận được tin tức, ta cũng không tin, đệ xem mưu kế này cẩn thận, nhưng mà cũng may Như Ý có lần vô tình nghe trộm được, hơn nữa ngày đó hoàng thượng gọi ta vào cung, tỏ vẻ hoài nghi với việc ta rút người điều tra lui, cho nên có thể phán đoán đầy đủ, cực kỳ lâu trước, hoàng thượng vẫn phái rất nhiều người giám thị chúng ta, đầu tiên ta phái Hàn làm ra một chút động tĩnh ở chỗ buông bám ban đầu cũng chỉ là thủ, kết quả hoàng thượng lại đứng ngồi không yên, tìm ta nói chúng ta muốn tạo phản, vấn đề này cũng đã rõ ràng. Nhưng mà, hôm nay ta nói với các đệ, cũng không phải bảo các đệ mưu phản cái gì, phải biết rằng Trác phủ là người trung thành, danh hiệu này vĩnh viễn không thay đổi, nhưng không phải trung thành mù quáng, nếu như hoàng thượng không đụng đến chúng ta, chúng ta bất động, nhưng mà mọi người đều phải cẩn thận hơn nữa, hiểu chưa?” Giọng nói của Trác Lỗi nghiêm túc, đã không còn ôn hòa như bình thường, có mấy phần khí thế nói với mọi người.
Mấy người đến lúc này mới hiểu được ý đồ của Trác Lỗi, Trác Tuấn còn nhớ rõ phụ thân nói với mình không phản, cho nên đây là biện pháp duy nhất rồi, không tiến không lùi, trừ phi là ép tiến.
“Được rồi, chuyện này ta chỉ nói với các đệ đến đây thôi, nếu như còn có chuyện gì, ta sẽ kịp thời sắp xếp cho các đệ, ngàn vạn nhớ kỹ, không thể để lộ chuyện này ra!” Trác Lỗi lo lắng nhất là chuyện này, hắn không muốn chuyện này còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, lại để cho hoàng thượng cảm thấy mình làm ra đông tác gì lớn, chính là phản.
Loading...

“Vâng, đại ca, yên tâm, chúng đệ sẽ nhanh chóng chuẩn bị.” Trác Tuấn dẫn theo mấy vị huynh đệ chuẩn bị ra ngoài.
Trác Tuấn đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “Đại ca, huynh không có công phu, có muốn có thêm vài người bảo vệ huynh không?” Lời này của Trác Tuấn không tính là châm chọc, chỉ là quan tâm, nhưng mà hắn ta vẫn có chút lo lắng Trác Lỗi sẽ hiểu lầm.
Trác Lỗi cười cười, sau đó đi đến vỗ vỗ vai Trác Tuấn, Trác Tuấn đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm chảy toàn thân, bả vai lập tức truyền đến cảm giác tê tê.
“Đệ cảm giác còn cần không?” Chỉ một cái nhẹ như vậy, Trác Tuấn cũng cảm nhận được nội lực cường đại, không thể không nhìn Trác Lỗi bằng con mắt khác, dựa theo những gì Trác Lỗi nói, đã từng thể yếu, sau này mới luyện tập, Trác Tuấn không thể không bội phục sự kiên nhẫn của Trác Lỗi.
“Đệ biết rồi, vậy chúng đệ đi xuống!” Bây giờ cũng không cần nói gì nhiều, công phu của Trác Lỗi chỉ sợ còn cao hơn mình, Trác Tuấn có chút ngại ngùng rời đi.
Trác Lỗi nihfn tất cả mọi người đi, lúc này mới xoay người, một người áo đen đứng trước mặt hắn, có chút quan tâm dò hỏi: “Chủ nhân, ngài nói hết chuyện này cho bọn họ biết, không sợ lộ ra ngoài sao? Như vậy không phải càng nguy hiểm, hơn nữa công phu của ngài..” Người này xem như là thiếp thân thị vệ của Trác Lỗi, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, cảm xúc lúc này xem như có chút đặc biệt, nhưng mà hắn ta vẫn có chút lo lắng cho Trác Lỗi.
Trác Lỗi lắc đầu: “Nếu như bọn nó không biết gì cả, sợ rằng còn nguy hiểm hơn, hơn nữa ta đã chuẩn bị kế hoạch thứ hai, hai tầng đảm bảo, bọn nó chỉ biết một cái kế hoạch là được rồi, như vậy dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng phát hiện!”
“Thuộc hạ hiểu rõ!” Người thần bí lắc mình một cái, biến mất, hành động đến chút gió cũng không thấy.
“Hoàng thượng, ngài không nghỉ ngơi như vậy, thân thể không chịu nổi!” Lý công công nhìn dáng vẻ liều mạng của Thác Bạt Liệt, có chút đau lòng nói.
Thác Bạt Liệt cười, lập tức nhìn về phía Lý công công: “Lý công công à, ngươi ở bên cạnh phụ hoàng bao lâu rồi?” Thác Bạt Liệt đột nhiên hỏi, khiến cho Lý công công cũng cảm thấy khó hiểu.
Lý công công sững sờ, lập tức nói: “Bẩm hoàng thường, cũng đã hơn hai mươi năm rồi!” Ông ta cũng không còn nhớ mình đến hoàng cung này lúc nào, đi theo Thái thượng hoàng lúc nào nữa rồi.
Thác Bạt Liệt lập tức nhíu con mắt ưng lại, sắc bén hỏi: “Vậy ngươi cũng đã biết, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, lại nói, ngươi hẳn là rất hiểu trẫm mới đúng!”
Lý công công mơ màng, hoàng toàn không biết Thác Bạt Liệt muốn biểu đạt cái gì với mình, hơn nữa ngoài ánh mắt kia ra, ông ta không cảm nhận được sát khí của Thác Bạt Liệt, nói cách khác là thử rồi.
Lý công công quỳ xuống đất, dập đầu nói với Thác Bạt Liệt: “Bẩm hoàng thượng, nô tài nói nhiều rồi, xin hoàng thượng thứ tội, nhưng mà nô tài tuyệt đối trung thành với hoàng thượng!” Lý công công vừa nói vừa dập đầu.
Lúc này Thác Bạt Liệt mới thay đổi vẻ mặt, kỳ thật vẫn luôn tin tưởng Lý công công, lần trước ngoại trừ nghi ngờ chuyện quyển sách, nhưng mà đúng lúc hắn nhìn thấy động tác của lão hủ kia, hắn cảm thấy mình đã hiểu lầm Lý công công.
“Được rồi, đứng lên đi, trẫm biết ngươi trung thành, trẫm chỉ là nói ngươi hiểu trẫm nhất rồi!” Thác Bạt Liệt vặn vẹo lời nói của chính mình, có chút thương cảm nói.

Lý công công cũng biết Thác Bạt Liệt cô đơn, một quân vương ở nơi cao đón gió lạnh thường mất đi rất nhiều, rất nhiều cho rằng là được rất nhiều, nhưng ai biết được sẽ mất đi bao nhiêu đâu!
“Hoàng thượng, ngài không cần phải quá mệt mỏi, giang sơn này vẫn cần ngài!” Lý công công quan tâm nhắc nhở Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt thở dài: “Trẫm thật sự là không cách nào nghỉ ngơi được, Lý côn công, có lúc trẫm thật sự suy nghĩ, những chuyện này đến bao giờ mới kết thúc, người người lừa gạt trẫm, trẫm nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ!”
Lý công công khom người đáp: “Hoàng thượng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp lên, những người đó dám không quan tâm đến hoàng thượng, nhất định sẽ phải gặp báo ứng!” Lời này của Lý công công đã có ngụ ý, chỉ là Thác Bạt Liệt lúc này hoàn toàn đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình, không nghe lọt nổi.
“Đúng rồi, Lý công công, cái Huyết Minh thư lần trước là tiên hoàng nói với ngươi sao?” Thác Bạt Liệt nghi ngờ hỏi Lý công công, vì sao lúc trước phụ hoàng không trực tiếp nói với mình, mà muốn một công công chuyển lời cho mình, nhưng mà nếu là giả, như vậy quyển sách trong tay mình cũng không quan trọng như vậy, hơn nữa nội dung phía trước dường như đều được chứng thực, cho nên hắn nguyện ý tin tưởng cái này là thật, nhưng mà vẫn muốn nhận được khẳng đinh từ chỗ Lý công công.
Lý công công thật không ngờ Thác Bạt Liệt lại đột nhiên hoài nghi, nhưng mà chuyện này, khi đã đến nước này, cũng không thể lùi bước, dù là nửa bước cũng không được.
“Hoàng thượng huyết chú đó, lúc đầu ngài cũng thấy trên di thể của tiên hoàng, đương nhiên biết rõ sự lợi hại của chú ngữ trong Huyết Minh thư, nhưng mà ngươi xác định đây thật sự là sai lầm của Trác lão tướng quân sao?” Lý công công nói bóng nói gió hỏi thăm, ông ta không dám trực tiếp hỏi, sợ hoàng thượng cũng xem ông ta như Trác gia rồi.
Nhận thức này đã cắm rễ trong lòng Thác Bạt Liệt rồi, cho nên nghe Lý công công hỏi như vậy, hắn ngược lại cười lạnh: “Bọn họ cho rằng mình che dấu được mọi thứ sao? Ngươi xem bọn họ bây giờ không phải cũng đã lòi cái đuôi ra, ngay cả Như Ý thông minh như vậy cũng bị bọn họ lừa, cho rằng trẫm cũng bị bọn họ lừa, làm sao có thể!” Thác Bạt Liệt nhắc đến người Trác phủ lộ ra sự hung ác.
Lý công công chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng, chỉ mong cuối cùng không phải hối hận: “Nhưng mà, hoàng thượng Vệ quốc công này thật sự có thể tin sao? Thứ cho nô tài liều chết can gián, Vệ quốc công này có lẽ là muốn ngồi yên xem hổ đấu!” Lý công công quỳ trên đất, nói thẳng với Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt hừ lạnh: “Vệ quốc công này có ý định gì, cho rằng trẫm không biết, đó mới thật sự là xem thường trẫm, nhưng mà tình hình bây giờ, ông ta cũng chưa thể động thủ nhanh như vậy, hơn nữa trẫm cũng đã phái người đi giám thị!” Thác Bạt Liệt nói đến Vệ quốc công, mặc dù hợp tác, nhưng vẫn có nhiều bất mãn, bây giờ thế lực hai bên giằng cô, chỉ là người Trác phủ không biết mà thôi, Thác Bạt Liệt tự cho rằng bọn Trác Lỗi căn bản không biết rõ chuyện này.
“Được rồi, trẫm nghỉ ngơi, ngày mai tìm Như Ý nói chuyện rõ ràng!” Thác Bạt Liệt cũng không giấu giếm Lý công công, nếu như Lý công công thật sự gây bất lợi cho mình, chỉ sợ cũng sẽ không chờ đến bây giờ.
Như Ý nằm trên giường, vẫn luôn lo lắng cho Trác Lỗi cuối cùng không nhịn được đứng dậy, muốn ra ngoài nhìn xem, từ lần trước thủ hạ báo cáo với Như Ý, Như Ý mặc dù không biết Tử Yên đang làm cái gì, nhưng mà nàng ta đối với mình cũng không tệ, chưa tình làm chuyện gì xấu với mình, nghĩ đến đây, Như Ý dẫn theo Bạch Dực ra ngoài từ cửa sổ, động tĩnh nói lớn cũng không lớn nhưng đối với người tập võ,vậy cũng không đơn giản, đương nhiên Tử Yên biết được.
Tử Yên mặc dù không biết Như Ý có việc gì, nhưng mà cũng chỉ ngoan ngoãn đứng canh cửa, làm như không biết gì cả.
Như Ý ra ngoài cửa sổ, kỳ thật cũng không lập tức đi, mà còn đứng đợi, nhìn thấy Tử Yên làm như không biết gì, trong lòng rất thỏa mãn, lúc này mới theo thần thú rời đi.
“Bạch Dực, ngươi đi gọi đại ca!” Như Ý cảm giác sau lưng có người theo dõi, mới đầu cô vốn cảm thấy Tử Yến hẳn là không có vấn đề, nhưng mà lập tức phát hiện còn có một người khác theo dõi, điểm ấy khiến cho cô cực kỳ khó chịu.
Bởi vì chăm chú trao đổi với Bạch Dực, người đi theo phía sau Như Ý cũng không phát giác được động tĩnh gì, hơn tức tốc độ bay của Bạch Dực nhanh, làm cho người ta cho rằng đó là một con mèo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.